Chương 20: Bị lừa (1)

Mão Đan nói tránh vấn đề khó hiểu hỏi: “Thông ca, tại sao lại phải lừa bọn họ?”

“Hết cách mà, vì chúng ta phải ở đây lâu dài.” chồn thông giải thích.

“Nếu ngươi chỉ bảo tới đây tìm nơi ở, thì kiến binh sẽ cho thời hạn, nếu trong thời gian đó không tìm được nơi ở thì sẽ bị đuổi ra ngoài. Giao dịch cũng vậy, cơ bản đều có giới hạn thời gian, cho nên nếu chúng ta muốn ở đây tìm nơi ở thì bắt buộc phải nói rằng chúng ta đã ở đây rồi!”

Mão Đan khó hiểu chỉ tấm thẻ tím, nói: “Nhưng đây là tấm thẻ phòng mà, lẽ nào không có?”

Chồn thông thấy nó cái gì cũng không biết, kiêu ngạo nói thầm với nó: “Thẻ định cư này là giả! Là ca ở đây quen biết rộng rãi, tìm người giả tạo. Không tin ngươi nhìn xem…”

Nó lật tấm thẻ, phía trên chỉ có hai tên A Thông và A Đan, cả tấm thẻ đều là mới, ngoài đẹp ra chả nhìn thấy gì.

Mão Đan chỉ con dấu dưới góc, trong bóng tối xuất hiện con rồng, nhưng mà con rồng mờ ảo không nhìn thấy rõ.

Nếu như kiến binh đó nhìn kĩ thì sẽ phát hiện là giả, may mà không có nhìn.

Mão Đan thở dài nói: “Hoá ra thông ca nghĩ được cách này, giờ thì chúng ta tìm phòng ở đây không cần lo thời gian nữa, người bạn của ngươi lợi hại.”

Chồn thông: “Đương nhiên! Mấy chiêu này ta học của một con chồn hôi, còn có ngày dùng tới thật. Ài, bây giờ phải làm công cho nó mới có thể trả phí dùng giả tạo thẻ định cư.”

Mão Đan: “Hả? Chồn hôi?”

Không phải là cùng một con chứ….

Cho tới khi tới trâm ngọc các, Mão Đan trong lòng xác định con chồn hôi đó là cùng một con, vì địa chỉ đối phương ghi giới thiệu công việc cho cậu là nơi này.

Con chồn hôi đó bây giờ đang nằm trong quán, nhàn nhã lắc lư cái ghế, trên tay còn cầm cốc trà học theo người ta nếm thử từng ngụm một, tay kia tung viên yêu thạch, mấy ngày không gặp nó đã giàu có hơn nhiều.

Tên chồn hôi này vẫn không thích tắm rửa như trước, con ruồi hôi thối ngất trời bu quanh, nhưng trên người đeo vàng bạc giống như ông chủ nhỏ, trên tay đang ngắm nhẫn vàng.

Dường như mới phát hiện có người tới, kinh ngạc đứng lên: “Ôi, nhanh xong việc quá, huynh đệ tốt, ngươi cũng tới đây?”

Mão Đan thấy nó tự nhiên bắt chuyện với mình cũng không nỡ trở mặt, chỉ có thể gật đầu: “Mấy ngày không gặp, ngươi làm sao thay đổi nhiều quá?”

“Đương nhiên! Công việc này ta đã nói nhất định kiếm được tiền.” chồn hôi nhe hàm răng của mình ra để lộ một cái răng bằng vàng, “Nhìn nè, vàng 100%”

Chồn thông kinh ngạc hỏi: “Hai người biết nhau?”

Mão Đan bất đắc dĩ gật đầu: “Hồi nhỏ quen, nhưng mà không muốn quen biết.”

“À! thế thì dễ làm.”

Chồn thông nói: “Tấm thẻ định cư giả của ta với ngươi làm ở đây, là người bên nó, nhưng mà thứ giả coi như thật không có rẻ, có giá một vạn yêu thạch! Cho nên chúng ta phải làm việc ở chỗ này!”

“.…” Mão Đan kinh sợ dựng hết lông lên, lắp bắp nói: “Bao bao bao nhiêu?”

“Một vạn.”

Mão Đan kinh ngạc nói: “Có một vạn yêu thạch thì có thể mua nhà rồi!”

Chồn thông: “Nhưng khi đó không có yêu thạch, cũng không có nhà, không làm chứng minh giả không thể ở lại.”

“.…”

Ngoài ý có đạo lý, nhưng mà nghe nó lỗ ghê?

Chồn hôi lấy ra một tờ giấy, lại lấy ra con dấu chạy tới bên cạnh Mão Đan: “Huynh đệ tốt đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau kiếm tiền~ chỉ cần ngươi làm tốt, đảm bảo trả hết trong mười năm!”

Trên giấy có một dấu chân bẩn, nhìn là biết là chồn hôi ấn lên, không ngờ nó cũng tham gia vào đội trả nợ, Mão Đan khó hiểu hỏi: “Không phải ngươi làm à, ngươi còn trả cái gì?”

Chồn hôi cười ha ha nói: “Mặc dù ta luôn sống ở Yêu Kinh, nhưng không đại biểu ta lợi hại! Cũng là mấy yêu thú thông minh, tìm được mối, hai người mới có thể đi vào. Vì hai người ở đây lạ lẫm, người làm huynh đệ như ta phải chiếu cố, cho nên cái này mà, chúng ta có nạn cùng gánh~”