Chương 17: Tới Yêu Kinh lần nữa 2

Chồn thông thâm ý vỗ đầu nó, nghĩ một hồi lắc đầu nói: “Thôi đành, ngươi cứ như vậy bảo trì ý chí ban đầu là được, nếu như ngươi ác hơn ca, thì ngươi đã sớm không phải tiểu đệ của ca nữa rồi.”

Mão Đan gật đầu hiểu như không hiểu, đi theo bước đi của chồn thông.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trước mắt xuất hiện lần nữa sự náo nhiệt của Yêu Kinh, lần này không gay gắt như lần trước.

Nghe yêu thú xung quanh nói, hình như đại nhân vật bình an trở về?

Mão Đan coi tấm da trắng đó như túi đeo sau lưng, trong khoảng thời gian này nó tích cực giặt tấm da lông này, màu trắng như tuyết không dính một vết bẩn, giống như lần trước gặp loài người đó vậy, sạch sẽ xuất trần.

Mà hương hoa lan đặc biệt lâu, bộ lông bồng bềnh của nó cũng dính mùi hoa lan.

Túi của nó đầy ắp, nhưng mà không có yêu thạch, mà là đá, cành cây, hạt dẻ nhặt ở trong rừng cây.

Chồn thông mang theo đồ nhiều hơn, đi mấy bước sắp rớt ra, mỗi lần đều phải buộc chặt mới có thể lên đường tiếp, bên trong dường như có yêu thạch.

Lần này thông qua đặc biệt dễ, kiến lính nói: “tên, chủng tộc, tới Kinh Thành mục đích gì.”

Mão Đan đang định trả lời thì bị chồn thông bịt miệng lại, chỉ thấy nó cười khà khà: “Ta là A Thông, là tộc chồn thông, nó là A Đan, là con sóc, chúng tôi vốn dĩ ở Kinh Thành, ở bên ngoài thời gian lâu giờ mới quay về.”

“hả? Có thẻ định cư không?”

Chồn thông nhanh chóng gật đầu: “Có!”

Sau đó nó lộc túi của mình, bên trong toàn những thứ linh tinh, nào là năm viên đá màu tím, đó chính là yêu thạch - tiền lưu thông ở yêu giới.

Chồn thông khó khăn tìm kiếm, sau đó tỏ ra khó khăn nói với kiến binh: “Toang rồi đại ca, ta hình như để quên thẻ định cư ở trong căn nhà trong thành rồi, có thể để ta vào trong lấy không? Ta vào lấy nhanh lắm.”

Kiến binh trừng hắn, sau đó nhìn qua Mão Đan, nói: “Cho ngươi 15 phút, bạn của ngươi ở lại đây. Nếu như trong thời gian quy định không trở về, thì đừng trách những anh bạn trên trời tìm ra ngươi.”

Chồn thông gật đầu: “Dạ, nhất định!”

Nó vỗ lên đầu Mão Đan đang bất an, nói: “Đợi ca quay lại, đừng chạy loạn.”

Ngón tay Mão Đan nắm lấy lông nó, khuôn mặt đáng thương nói: “Thông ca, anh sẽ quay lại đón em, có phải không?”

“Đương nhiên! Ca ta nhất ngôn cái gì đó ngựa chết khó đuổi.”

Nói xong câu này, chồn thông chạy vào nội thành, xen lẫn vào đám đông biến mất.

Sau đó kiến binh không để ý tới con sóc nữa, tiếp tục đăng kí cho người tiếp theo.

Mão Đan không biết vì sao chồn thông lại nói dối, nếu như nó không có thẻ định cư, chạy vào trong xong mặc kệ cậu thì cậu phải làm sao? Đi về sao?

Nó là con sóc ở trong đám thú là quá nhỏ bé, không có ai nhìn trực tiếp cậu, có lúc không nhìn thấy dẫm lên cũng mặc kệ, Mão Đan chỉ có thể tìm nơi né tránh.

Mão Đan ngồi trong góc cửa thành, đôi mắt liếc nhìn đám yêu đi lại.

Ôm lấy cái đuôi to của mình như gối đầu, chỉ lúc nội tâm bất an và sợ hãi, thì nó có thói quen ôm đuôi, nó rất sợ hãi bị bỏ rơi.

Nếu như người lạ , đối phương làm gì cũng không sao, nhưng nếu như là người quen, mình thật tâm mà người khác không coi là gì, bị lợi dụng xong thì vứt bỏ, nó sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Thông ca sẽ quay lại phải không?

Mão Đan ngồi nghĩ, bụng cậu đói, cậu từ trong túi lấy ra một hạt dẻ ngồi gặm.

Nó vừa cắn mấy miếng thì cảm nhận được sự nguy hiểm, theo bản năng xù lông đứng lên, quay đầu lại đối diện với một con mắt.

Là diều hâu!

Diều hâu là loài mãnh thú, thứ căn của nó chủ yếu là chuột bao gồm sóc, mà con diều hâu trước mắt này hiển nhiên đã hoá hình thành công.

Giờ đây đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm Mão Đan, chầm chậm lại gần.

Mão Đan liếc về phía sau, lui về phía sau, lấy bình tĩnh nói: “Đây là Yêu Kinh! Không cho phép tàn sát!”

Diều hâu cười nói: “Đồ ngốc, ngươi vào Yêu Kinh chưa? Không biết là ở bên ngoài, không ai để ý sao?”

Mão Đan không tin lời nó nói, lập tức chạy về phía cổng thành, còn diều hâu cũng không đuổi theo cậu, giống như cho cậu cơ hội thừa nhận cái chết vậy, Mão Đan hoảng hốt nói với kiến binh: “Đại nhân! Có Ưng muốn bắt gϊếŧ ta! Ở đó__”

Kiến binh phiền chán nhìn qua, nhìn thấy con diều hâu thèm nhỏ dãi với con sóc trước mặt.

Nó nói với Mão Đan đang kinh hãi: “Chỉ cần chưa vào trong thành thì không được bảo vệ theo luật Yêu Kinh. Nếu như bạn ngươi đúng lúc đi ra, lấy thẻ định cư thì ngươi có thể đi vào.”

“Cái… cái gì?” Mão Đan gấp gáp nói: “Nó muốn ăn ta! Ở đây… không quản sao?”

“Quản gì? Quy định là quy định, ngươi chặn đường yêu phía sau rồi.”

Mão Đan bị vô tình gạt ra rìa, tiếp theo đó con diều hâu tiến lại gần, cái mỏ mùi máu tanh cười lớn.

“Thế nào? Ai bảo ngươi yếu làm gì, cái cửa cũng không vào được, ở bên ngoài muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, ta quan sát ngươi lâu rồi, ngươi không vào được, cho nên ngươi chết ở ngoài đây cũng không ai để ý~”