Một lát sau, yêu nhìn nhau bật cười, kinh bỉ sự phẫn nộ của loài người.
Có sói yêu còn cào móng vuốt, cười nói: “Nè nè, thịt đó là lão tử không nỡ ăn nên mới giữ lại cho các ngươi, nếu các ngươi không lấy thì trả về đi!”
“Đúng vậy, loài người các ngươi tạo sao ngang ngược vậy? Đồ đưa cho các ngươi không phải không dùng được, cây thuốc đó uống vào không chết người, có đáng không?”
“Làm ơn, da thú cũng là do chúng tôi tự tay lột ra, đối mặt với thi thể của đồng loại lột ra, chúng tôi cũng khó chịu. Các ngươi có thể chấp nhận được lột da người, thì các ngươi mang tới đây cho bọn ta đi.”
“Ha ha ha… buồn cười quá, còn tưởng hét cái gì, hoá ra là chuyện nhỏ nhặt, nếu như gỗ không thể dùng thì ngủ ngoài trời còn hơn, chúng tôi từ nhỏ tới lớn đều ngủ ngoài trời.”
Bây giờ hiện ra văn hoá khác nhau và hành vi đạo đức, loài người không hiểu thói quen của loài thú, loài thú cũng không muốn học loài người, tuy rằng hai bên hoà thuận, nhưng mâu thuẫn thâm sâu vẫn còn tồn tại.
Vào lúc này, Kim Lợi vỗ tay, yêu phía sau đều im lặng không lên tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt vàng nhìn chằm chằm quan viên dẫn đầu.
Quan viên dẫn đầu tưởng bên đó đồng ý thoả thuận, lập tức nói: “Đợt giao dịch lần này tới đây kết thúc, đồ của các ngươi chúng tôi trả lại không thiếu cái gì, đồ của chúng tôi cũng phải thu hồi hết, cho tới khi các ngươi thực sự muốn giao dịch, thì tới đây thương lượng.”
Sói yêu nóng tính nói: “Lão khốn khϊếp muốn chết? Ngươi nói dừng là dừng, chúng tôi đồng ý chưa? Cho các người những thứ này là xem trọng các người rồi, đừng có được nước lấn tới, còn muốn thu về? Trả đồ về cho chúng tôi, còn các ngươi mà, thì không trả nữa.”
Lần này rõ ràng là muốn chiếm đoạt! Các quan viên tức hộc máu.
Mà Kim Lợi chỉ mỉm cười, lộ ra răng hổ cọ sát vòng tay, hiển nhiên lời của sói yêu chính là ý của hắn, muốn trả lại là không thể, tiếp nhận hoặc mất hết tất cả.
Hắn không phải là người giữ uy tín.
Quan viên dẫn đầu vẫn đang tranh chấp, có khi hắn khống chế không được cảm xúc, nói ra những lời như thú tính khó đổi, những lời tục tĩu, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm, mặt đỏ bừng.
Kim Lợi mỉm cười như cũ lại gần hắn, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Đột nhiên hắn đổi mặt, biến thành con mèo vàng lớn, mở miệng ra cắn đứt đầu quan viên chưa kịp phản ứng, máu bay khắp không trung.
Cơ thể quan viên dẫn đầu vẫn dựng đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa nhận ra rằng mình đã chết, ngón tay run rẩy chỉ vào Kim Lợi, cuối cùng ngã xuống đất.
Trong chốc lát cơn tức giận biến mất, tiếp theo đó là những tiếng kêu thảm thiết, những quan viên còn lại bị doạ phát ngốc, nhưng bọn hắn không kịp chạy thoát.
Kim Lợi nhổ ra đầu người, hung tàn nói: “gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ! Đều gϊếŧ hết, mang hết đồ về tự mình ăn! Ai gϊếŧ nhiều người, chia đồ cho kẻ đó nhiều!”
Cứ như vậy yêu thú dùng sức lực không thể phản kháng ăn người tới giao dịch, binh sĩ phòng ngự không nổi, quan viên hầu như không ai sống sót, có vài người may mắn trốn thoát về triều đình báo tin.
Mà chỉ có thể chôn vùi ở vùng biên giới, xương cốt không còn.
Mà những vật phẩm đỏ bị bọn họ mang hết về yêu giới.
Không biết chuyện này có ảnh hướng lớn không, cũng không biết sự hoà bình của hai bên có chấm dứt hay không, chỉ biết là cái cân hoà bình, lần nữa bị nghiêng lệch.