Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chưa Gì Đã Bị Rắn Nhắm Tới, Chạy Không Thoát!

Chương 12: Quan hệ lợi ích, nơi giao dịch của hai giới 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chồn thông cau mày: “Có đồng ý hay không? Không đồng ý anh đây ăn mày luôn!”

Nói xong nó còn cố ý nhe răng nanh ra, nhưng Mão Đan không còn sợ hãi nữa.

Trong lòng cậu có một dự đoán, cậu nói: “Anh chồn… có phải anh hù doạ em không, thực ra anh thích ăn những loại quả như quả thông, tối qua mới dành của em…”

“Phét!”

Chồn thông mất mặt, kiên trì nói: “anh đây là động vật ăn thịt, ai thèm ăn những thứ yếu ớt như tụi bây chứ.”

Nó lộ ra răng nanh hù doạ lần nữa, nhưng con sóc trước mặt không dính bẫy, ánh mắt nhìn thấu tất cả, chồn thông buồn bực, hai con vật đối diện nhìn nhau.

Chồn thông thoả hiệp trước, chỉ có thể nói ra sự thật: “Hết cách, anh đây không ăn được thịt, thỉnh thoảng ăn trộm trứng nếm thử. Chồn thông thích ăn quả thông sẽ bị cô lập trong đàn, cho nên anh tới từ nơi rừng sâu xa xôi.”

“Vì rất lâu không ăn thịt nên cơ thể cứng nhắc, nếu em biết đấm bóp thì đấm bóp cho anh, vừa nãy thật sự có cảm giác mạch máu thông suốt.”

Mão Đan bừng tỉnh, chắc gì nó lại đi trộm lương thực của cậu, nhưng đó là lương thực dự trữ qua mùa đông này của cậu. Cậu gấp gáp hỏi: “Quả của ta đâu? Còn bao nhiêu, ta cần lương thực qua mùa đông.”

“à….” chồn thông âm thầm dời đi ánh mắt, vừa áy náy vừa cứng rắn nói: “Ta lấy quả đương nhiên là ăn rồi, ta đã ăn hết rồi, ngươi đi tìm cái khác đi.”

Hắn nói nhẹ nhõm, bây giờ sắp tới mùa đông, cây ở nơi này lại ít, cậu khó khăn lắm mới dự trữ được một ít, đều bị hắn ăn hết rồi, bảo cậu làm sao tìm?

Mà ở gần đây có mỗi cậu là con sóc.

Chồn thông thấy cậu buồn bã, cũng cảm thấy có lỗi.

Hắn sờ lên đầu Mão Đan nói: “Hay là ngươi cùng ta tới yêu kinh ở, như vậy mùa đông này dễ qua hơn. Ở đó còn có hạt dẻ nướng, ngươi biết không? Bà chủ thỏ nướng hạt dẻ ngon lắm, mà còn tốt bụng, thường xuyên cho ta ăn mấy cái.”

Mão Đan ngẩng đầu, vui mừng đáp: “ta biết, thật sự ngon, ta ở đó ăn no.”

Trong chốc lát lại buồn bã: “Nhưng mà chúng ta còn chưa hoá hình, làm sao sinh tồn được ở yêu kinh?”

“Ta sống ở trong rừng, ai cùng quen biết, tới nơi đó đương nhiên có nơi ở!” chồn thông vỗ ngực: “Chỉ là yêu kinh mà thôi, ta nói ở được thì ở được.”

Mão Đan suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu, dù sao thì cũng phải làm liều một phen, cậu còn cần hoá hình đan nữa, không thể tránh khỏi yêu kinh nơi này.

Cậu nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nói: “Vậy nhanh trả tấm da lông trắng, là có người cho ta!”

Còn tưởng chồn thông sẽ đùn đẩy, kết quả nó gật đầu: “ờ, trả thì trả, ta cũng không thích mùi vị trên tấm da lông đó, ngươi đợi đó.”

Nói xong nó chạy về phía hang ổ mình, một lúc sau sau lưng quấn lên một tấm lông trắng nhỏ, vứt lên người Mão Đan, nói: “Trả ngươi, mang về ta ghét bỏ vứt qua một bên.”

Mão Đan quan sát kĩ lưỡng tấm da lông trên tay, không có vết bẩn hoặc vết rách, vẫn trắng tinh như ban đầu, nỗi lo lắng trong lòng cậu được đặt xuống.

Cậu khoác tấm lông này lên người, cảm giác ấm áp truyền tới, làm cậu cảm giác như mình đang ở mùa hè chứ không phải mùa thu.

Chồn thông do dự nói: “Ngươi có biết trên người ngươi có một loại mùi vị thật đáng sợ? Ta không dám tin mùi đó từ trên người ngươi phát ra.”

Mão Đan khó hiểu giải thích: “Ta gặp phải chồn hôi.”

“Không phải.” chồn thông lắc đầu, nheo mày nói: “Mùi vị chồn hôi ta nhớ rõ, nhưng mà không phải mùi vị đó, mà là trên đầu ngươi.”

Mão Đan suy nghĩ, nhớ ra gần đây con rắn đen liếʍ lên đầu cậu, đột nhiên cả người lạnh cóng, nhanh chóng bỏ chạy, nói: “Ta đi tắm.”

“Vội như vậy để làm gì?” chồn thông lắc đầu, không hối cải vẫn muốn tiếp tục trộm trứng chim, đột nhiên nó dừng chân lại, tròng mắt run lên, hắn biết mùi vị đó là gì rồi! Là đánh dấu con mồi của tộc thú cấp cao! Không phải tắm rửa là dễ dàng xoá bỏ mùi vị.
« Chương TrướcChương Tiếp »