Chương 11: Hù doạ 2

Con rắn đen nhìn thấy sóc con chạy đi liền thu hồi ánh mắt, không còn tư thái săn mồi hồi nãy.

Chim người đỏ nói: “Quân Thất, ngươi làm gì phải doạ nó?”

Con rắn này gọi là Quân Thất, chỉ nghe thấy giọng nói có ý cười của hắn phát ra: “Hồng Tước, khi ngươi gặp phải chuyện thú vị, nhất định sẽ muốn làm việc để đối phương luôn nhớ rõ mình, nếu không doạ sợ cho nó bỏ chạy, chúng ta làm sao nói chuyện?”

Nhưng không ngờ là hắn đùa cợt lại có lòng tốt lại thành ý xấu.

Hồng Tước cạn lời nói: “Con sóc còn chưa hoá hình, rất dễ dàng bị ngươi doạ chết. Loại sóc này tính cách nhát gan lại nhạy cảm, nói không chừng chạy dọc đường vì run tợn quá mà chết.”

“?” Quân Thất hiển nhiên không biết, hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu, “Được, bổn toạ không doạ nó nữa là được.”

Hồng Tước: “Mau trở về, bạch nương tử nhân lúc ngươi không có mặt trong đoạn thời gian này, nhân khí lên cao, phiếu bầu đã qua ngươi 300 phiếu rồi.”

Quân Thất hầm hừ nói: “chẳng qua là làm trò cười cho thiên hạ, bổn toạ không hứng thú với cô ta, nếu như cô ta mạo phạm bổn toạ, nuốt cô ta luôn.



Mão Đan chạy không ngừng ở phía xa, tiếp theo đó là cỗ tức giận nổi lên, nó tới gần gốc cây, đá lên phát tiết, trên miệng tức giận nói: “Đúng là rắn không phải thứ tốt lành gì! Không bao giờ tin tưởng rắn nữa!”

Sức lực của cậu rất nhỏ, gãi ngứa cũng không tính, cái cây lớn không nể mặt gì, lá cây lười rớt, nhưng trên cây có thứ gì đó rớt xuống, lăn vòng xuống dưới đất, nổi bụi từ dưới đất lên, làm bẩn mình.

Tiếp theo đó là tiếng trứng vỡ nát, lòng vàng trứng văng khắp mặt đất, từ trên cây xông xuống là con chim én lớn, mổ liên tiếp sinh vật vừa rớt xuống, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Á! á! đau đau đau__”

Mão Đan vừa nhìn liền biết, tên đen đủi này ăn trộm trứng chim thất bại, đang bị mẹ chim dạy dỗ.

Nhưng mà giọng nói này làm sao quen thuộc thế?

Mão Đan nheo mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên hiểu rõ ra, đây không phải là con chồn thông sao?

Nó không những lấy hết lương thực qua mùa đông của mình, mà còn lấy tấm da lông Kì Du Thư cho cậu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được nó!

Cơn tức vọt lên não.

Mão Đan hét lớn: Chim mẹ, ta giúp ngươi đánh hắn.

Cậu xông lên sút cho nó một đạp, làm nó vừa đứng lên lại lăn xuống đất, gia nhập hỗn chiến, đứa đấm đứa gào thét.

Chim mẹ nhìn thấy có người giúp, càng dùng sức mổ, con chồn thông ở dưới đất không còn bộ dáng bá đạo thường ngày, chỉ đành ôm đầu cầu xin: “Tha mạng! Ta không dám trộm trứng nữa!”

Chim mẹ không còn hứng thú dạy dỗ nó nữa, bà còn con nhỏ phải chăm lo, nên bay về trên cây an ủi con cái.

Ở dưới đất chỉ còn Mão Đan và chồn thông hai mắt nhìn nhau “…”

Mão Đan chột dạ, cậu tức giận quên mất tất cả, con chuột thông này có thể ăn cậu.

“Là tên nhóc mày?”

Chồn thông đứng bật dậy, ngón tay dài tức giận chỉ vào người cậu, nói: “Điên cuồng quá rồi đấy? Còn dám đánh tao? có biết anh đây thích ăn nhất là sóc không?”

Cơn giận của Mão Đan biến mất, ánh mắt mơ màng nói: “Em đây thực ra đang giúp chồn ca thư giãn gân cốt, anh có cảm thấy thoải mái hơn khi em đấm mấy cái không?”

“Hử?” chồn thông cúi đầu nhìn, toàn thân ngoài vết bẩn ra, cả thân hình thoải mái hơn, ánh mắt sáng lên: “Ngươi biết đấm bóp?”

Mão Đan chỉ đành nói dối gật đầu: “Biết một ít, ở nhân gian thấy…”

“Ngươi biết là được!” chồn thông đột nhiên nở nụ cười, giống như anh em ruột kéo cánh tay Mão Đan, nói: “Ta sẽ thu ngươi làm tiểu đệ! Từ nay về sau ngươi chỉ cần đấm bóp cho ta, ta đảm bảo ngươi ở trong khu rừng này an toàn, thế nào?”

Mão Đan ngơ ngác, “Hả?”