Bóng đêm nhanh trôi qua, mặt trời mọc lên, hạt sương trên lá cây rớt lên thân hình con rắn đen, vảy rắn của nó bị sương xối quá như viên đá đen được đánh bóng, phát ra ánh sáng chói mắt.
Nó mở đôi mắt xanh đυ.c quan sát xung quanh, nội tâm nặng nề: “Xem ra là chạy rồi.!”
Trong lòng rắn đen dần dần nổi kên hơi tức bạo lực, nó không còn đem hi vọng đặt lên người con sóc nhỏ, lắc lư đuôi rắn, dần dần nhấc nửa người lên cao.
Nhưng tiếp theo đó là cơn đau thấu tim, mùi máu tanh nồng nặc lần nữa truyền ra.
Nhưng trên người nó vẫn không có vết thương lộ ra, lưỡi rắn lè ra, nó đang định nhẫn nhịn cơn đau trườn đi chỗ xa.
Đột nhiên trên không trung có tiếng chim kêu, theo đó là giọng nói trách móc và kinh hãi: “Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được ngươi, sao ngươi lại biến về nguyên hình rồi?”
Chim người đỏ từ trên không đậu xuống, trên tay mà Mão Đan ngất ngây, nó tới gần rắn đen cau mày nói: “Chậc… ngươi lại thử à?”
Rắn đen gật đầu, lại nhìn về phía con sóc nhỏ, lẩm nhẩm nói: “Nghe lời đi tìm thật.”
Mão Đan thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, nhanh chóng nhảy xuống, theo quán tính nói: “Rắn đại nhân, hạt dẻ của con đâu?”
Điều quỷ dị là con rắn đen trước mắt trầm lặng, có cảm giác ngượng ngùng nổi lên, hắn ngoảnh mặt đi, lén lút lấy cái đuôi của mình che giấu hạt dẻ bị vỡ nát dưới đất đi.
Tiếp đó giọng nói trầm thấp bá đạo: “Chỉ là một hạt dẻ nhỏ nhặt, chả phải bảo bối gì, chỉ cần bổn toạ muốn đều sẽ có.”
Mão Đan bày tỏ ai muốn nghe ngài khoe khoang chứ, hạt dẻ của cậu ở đâu?
Rắn đen nhìn thấy con sóc hoài niệm hạt dẻ, trầm giọng nói: “Bỏ đi, coi như vì ngươi tìm người cho bổn toạ, bổn toạ mãn nguyện ngươi một nguyện vọng.”
Mão Đan suy nghĩ, mở miệng nói: “Ta muốn một viên hoá hình đơn!”
Hoá hình đơn là vật rất trân quý, cậu cũng không muốn làm khó người khác, nhưng mà cậu rất muốn thứ này, cho dù con rắn đen trước mắt này không có, chí ít cũng phải nói cho cậu biết ở đâu có bán chứ.
Mão Đan thấu hiểu lòng người nghĩ.
“Hoá hình đan à? …. đợi đã.” chim người đỏ sửng sốt, đang định móc trong ngực ra thứ gì đó, thì bị con rắn đen trừng mắt làm hắn phải dừng lại.
Rắn đen lắc đầu với Mão Đan, “bổn toạ không có thứ đó, nhưng mà bổn toạ biết ở đâu có.”
“Ở đâu?” Mão Đan hưng phấn tiến lại gần.
“Trong yêu kinh….” rắn đen nói: “Tới gần, bổn toạ mới nói cho ngươi nghe rõ.”
Mão Đan do dự, đôi mắt to tròn nhìn con rắn đen to gấp mấy lần cậu, cuối cùng cậu nhảy lại gần, đơn thuần nghĩ mình giúp người ta, không tới nỗi hại mình bị thương.
Rắn đen nhìn thấy con vật nhỏ bé này dám tới gần, mắt rắn nheo lại, cái đầu rắn khổng lồ ghé sát lại nhẹ giọng nói một địa chỉ.
Mão Đan ghi nhớ trong đầu, gật đầu bày tỏ cậu đã biết, đột nhiên trên đỉnh đầu cậu lạnh cóng, làm đầu óc cậu ngừng hoạt động.
Bởi vì con rắn lại liếʍ lên đầu cậu lần nữa.
Mão Đan sợ hãi lui về sau, nhìn đôi mắt có tính chiếm đoạt của con rắn, con mắt lớn màu xanh đen chiếu lên bóng dáng sợ hãi của cậu, tròng mắt nheo lại dựng đứng lên, đương nhiên là hình thái tấn công của rắn, trong mắt tràn đầy hưng phấn và hứng thú với con mồi.
“...”
Mão Đan dường như nhìn thấy con rắn đuôi chuông ngày đó ăn mẹ mình, cái miệng đầy răng nhọn đó, cùng với mắt rắn…. cả người cậu run rẩy sợ hãi, trực tiếp chạy ra xa.
Không còn có sự cảm kích con rắn này mà tràn đầy sự sợ hãi.