Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chưa Gì Đã Bị Rắn Nhắm Tới, Chạy Không Thoát!

Chương 1: Lương thực tích trữ qua mùa đông

Chương Tiếp »
Đây là một thế giới loài thú, ba phần là địa bàn sinh tồn của loài thú, một phần nhỏ là lãnh địa của con người.

Hai bên từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, lợi dụng lẫn nhau, thế giới loài thú thiếu muối, đồ dùng bằng bạc đồng đều sẽ lấy của loài người.

Loại người cần sự bảo hộ của loài thú, cung cấp da thú lông thú các loại giữ ấm, còn có những thảo dược ở trên núi cao chót vót, cho nên hai bên giữ hoà bình mấy trăm năm, nhưng sự cân bằng này hôm nay bị một bên phá vỡ.

Mão Đan là con sóc màu nâu ngốc nghếch bám trên cành cây. Hai bàn tay nhỏ run rẩy, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm cái hang của mình, trống trơn, cái hốc bên trong cây không còn cái gì.

Lương thực tích trữ qua mùa đông của cậu không còn rồi.

Cậu ở bên ngoài vất vả tìm kiếm hạt dẻ, quả hạt, hạt thông... đều không còn.

Mà cách đó không xa có 5 người đang đi trên đường, trong đó có một người thanh niên buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc áo vải màu đen cười cười vứt một quả hạt, trong bao áo hắn chất đầy quả, còn rơi ra ngoài mấy cái, trong đó có lương thực tích trữ của Mão Đan.

Mấy người này lấy hết lương thực của cậu!!

Mão Đan leo từ trên cây xuống, đi theo phía sau mấy người đó nhặt những quả thông bị rơi xuống, nhét vào trong miệng, rớt một quả nhét một quả vào miệng, cứ như vậy rớt nước mắt nhặt lương thực của mình.

Lúc này có người nhìn thấy cậu, “Ối, Tống ca, có con sóc đi theo anh kìa.”

Tống Dục quay đầu lại phía sau, quả nhiên có con sóc to bằng bàn tay hắn đi theo phía sau, có bộ lông màu đỏ nâu mềm mượt, cái đuôi đầy lông chống lên cao, đôi mắt trong suốt linh động nhìn chằm chằm hắn, mang theo một chút sợ hãi còn có dũng cảm.

Chỉ nhìn thấy con sóc dơ hai tay ra, không biết làm gì.

Mão Đan ngẩng mặt lên chửi, loài người! Ngươi vượt danh giới rồi, mau trả thức ăn cho ta, ngươi là loài người cần những thứ này làm gì? Loại người mấy người không có sao? Còn dành thức ăn với một con sóc như cậu?

Có ý thức không thế!

Nhưng phát ra lại là nhưng tiếng chíp chíp gấp gáp.

Làm người khác yêu thích.

Có mấy người nhìn thấy, nội tâm bị tấn công, có một người trong đó nghiến răng nói: “Dễ thương quá, muốn ngồi xuống chận bẹp.

Mão Đan: “....”

Tống Dục nhìn con sóc, sau đó lấy một quả hạt dẻ từ trong bao ném qua, nhếch mày cười: “Biết ta có một bao quả hạt nên tới hả, con sóc con tinh lắm, cho ngươi nè.”

“....”

Mão Đan nhét hạt dẻ vào miệng, tiếp tục dơ tay kên, trừng điiu nắt lớn nhìn hắn, còn có rất nhiều, mau trả lại đây!

Ai ngời Tống Dục hắn trực tiếp ngồi xuống, bàn tay sờ lên đầu cậu, cảm giác ấm áp dễ chịu.

Sau đó dưới sự kinh ngạc của Mão Đan, hắn lại xoa mấy lần, còn véo má cậu, chỉ thiếu câu nói bắt cậu nhả thức ăn ra.

Mão Đan: “!”

Cậu không còn trong sạch rồi!

Tống Dục cười nói: “Hay là theo ta về nhà? Nhà ta có một đống hạt dẻ, quả hạt cho ngươi ăn, có được không?”

Mão Đan bày tỏ mau biến đi!

Lấy thức ăn của cậu còn muốn dụ dỗ cậu đi cùng hắn, cậu không có ngốc!

Đôi mắt nhìn chằm chằm bao áo của người này, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, lương thực qua mùa đông của cậu...

Trong lúc này có giọng nói rõ ràng từ bên cạnh truyền tới: “A Dục, cậu lấy quả hạt, có khi là thức ăn dự trữ của nhóc đó, trả cho người ta đi.”

Mão Đan cảm động không ngừng, trên thế gian này vẫn còn người tốt.

Một người trong đám người đó chưa từng lên tiếng đột nhiên lên tiếng, người đó mặc chiếc áo ài màu trắng, trên eo đeo ninh chi ngọc, mái tóc màu đen, khuôn mặt anh tuấn nho nhã, nhìn giống người có học.

Người đó dường như có địa vị, không ai dám không tôn trọng hắn.

Tống Dục vò đầu: “Chắc gì nó cứ đi theo tôi, hoá ra mình móc hang động là của người ta.

Mão Đan ngẩng cao đầu lên, đúng thế, đúng thế!

Sau đó Tống Dục bật cười, lấy từ trong bao ra quả hạt to nhất lắc lư trước mắt cậu, chỉ thấy con sóc con nhìn chằm chằm quả hạt, hai tay dơ ra không làm được gì, chỉ có thể lo lắng suông.

“Muốn không?”

Mão Đan: nói nhảm.

Nhưng mà loài người đáng ghét này không có ý định trả lại cho cậu, hắn luôn trêu chọc cậu, thỉng thoảng lại vứt mấy quả xuống, Mão Đan hết cách chỉ đành nhét vào trong miệng từng cái một, cậu tức giận nhưng chỉ có thể nhịn.

Lúc này người tốt đó lại mở miệng: “A Dục。”

Tống Dục gật đầu liên tục: “ Được được được, không đùa nó nữa, thời gian quan trọng.

Hắn đặt túi xuống, những quả lấy từ trong hốc cây ra, người tốt đó dành lấy, nói: “Để ta mang đi trả cho.”

Tống Dục: “Nè, không có tin ta hả?”

“Tính ngươi ham chơi, ta không biết sao?”

“Hứ! Ngài chính là kì thị.” Tống Dục duỗi vai.

Sau đó người đó ngồi xổm xuống, đặt quả hạch trước mặt Mão Đan, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, dẫng đường?”

Mão Đan thất thần nhìn khuôn mặt người đó, từ trước tới nay cậu không biết con người lại đẹp như vậy, ánh mắt vô tình nhìn phải miếng ngọc bội , trên bề mặt có khắc chữ “ Tề Vũ Thư”, rất dễ nghe.

Cậu gật đầu, sau đó dẫn loài người này tới động của mình.

Bây giờ đang là mùa thu, lá cây vàng rơi đầy làm cho sừng sâu thêm phần ấm áp, mà động của cậu không cao, đối với người này dễ dàng với tới.

Ở bên trong hốc đặt mấy cây cỏ mềm lót phía dưới, còn có mấy bông hoa.

Nếu mà nhìn kĩ thì sẽ phát hiện là giả, là Mão Đan tới lãnh địa loại người mang về những đồ trang sức, cậu rất thích trang trí ổ của mình long lanh, còn có một sở thích nữa đó là dự trữ lương thực.

Tề Vũ Thư sắc mặt hắn ôn nhu, hắn để những quả này về động, nhẹ nhàng nói: “Ta thay mặt bạn ta xin lỗi.”

Nói xong, hắn lấy từ trong áo ra một tấm da lông trắng, để vào trong động, “Đây là bồi thường, mong nhóc con bình an qua mùa đông này.”

Mão Đan dùng mũi ngửi tấm da lông đó, ngửi thấy mùi hoa lan nhạt nhạt, mà cái này còn mềm mại, nếu như nằm lên trên nhất định rất ấm áp, cậu thích quá trời.

Gật đầu liên tục với Tề Vũ Thư, vẫy vẫy hai tay bày tỏ cậu rất thích.

Lần này cậu có tỉ lệ hoá thân thành công rất cao.

Tề Vũ Thư thấy cậu vui mừng lăn lộn, hắn nhếch mép lên, không nhịn được sờ đầu cậu, Mão Đan không có từ chối, còn tiến lên để hắn sờ cho đã.

Cho tới khi phía trước có người gọi hắn, hắn mới vẫy tay, nhẹ nhàng nói: “Ta đi đây, có duyên gặp lại, nhóc con.” Nói xong hắn đi về phía những người kia.

Mão Đan nhìn theo bóng lưng rời đi của loài người, trong mắt tràn đầy ánh sáng, cậu âm thầm thề nếu cậu hoá thân thành công, nhất định đi tìm hắn!
Chương Tiếp »