Chương 9

Mặc dù Kiều Bổng Bổng không có thói quen này, cũng đành phải lên giường đi ngủ sớm.

Có lẽ tối hôm qua Lâm Vũ Thành cũng ngủ không ngon, hai người mới lên giường không lâu đã nghe được tiếng ngáy như sấm của anh ta, ngủ ngon còn hơn cả con heo chết.

Kiều Bổng Bổng là một người ngủ tỉnh, bị làm ồn đến không ngủ được nhưng không dễ dậy, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại ở trên giường chịu đựng, lăn qua lộn lại đếm mấy ngàn con cừu.

Vách bên kia có người mất ngủ đếm cừu, vách bên này có người rục rịch động không có lòng dạ nào để ngủ.

Trên giường gỗ đơn giản vang lên tiếng sột soạt, Lâm Vũ Tranh xoay người đè lên người Điền Kiều Hoa, ngọn đèn đêm nhỏ trong phòng vừa đủ có thể chiếu lên gương mặt ngượng ngùng của Điền Kiều Hoa.

Lâm Vũ Tranh nhìn cô ấy, dần dần có loại cảm giác không thể nói rõ.

Lúc trước Kiều Bổng Bổng chưa tới đây, anh gần như không có hình thành thẩm mỹ của mình, hình như đây là lần đầu tiên anh quan sát Điền Kiều Hoa tỉ mỉ như vậy.

Bởi vì lười chăm sóc nên cô ấy dứt khoát cắt tóc ngắn cuối cùng vẫn là vì không được chăm sóc kỹ mà tóc trở nên rối xù như ổ quạ, kết hợp với nét mặt bình thường của Điền Kiều Hoa cũng không hài hòa lắm, trong lúc hoảng hốt lại giống như là một người giả làm đàn ông.

Nghĩ như vậy hình như hơi quá đáng, trước mắt người bị mình đè dưới người chính là vợ mà anh mới cưới vào cửa, Lâm Vũ Tranh đột nhiên lắc đầu, ném ý nghĩ đen tối chết tiệt kia ra khỏi đầu.

Anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi của Điền Kiều Hoa.

Tin tức ở nông thôn phát triển, nhưng ở một phương diện nào đó, tin tức lại tương đối thiếu hụt, nhất là chuyện sinh hoạt vợ chồng. Một mình Lâm Vũ Tranh hiểu cũng vô dụng, Điền Kiều Hoa xấu hổ tùy tiện đáp lại nào, cho dù là hôn sâu nồng nàn đến đâu, cô ấy cũng chỉ máy móc há to miệng.

Lâm Vũ Tranh nhắm mắt lại, thật vất vả mới xua đuổi được ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu, bởi vì sự phối hợp thiếu kinh nghiệm của Điền Kiều Hoa, anh nhanh chóng nhân cơ hội quay trở lại, hiện giờ thứ xâm chiếm toàn bộ đầu óc của Lâm Vũ Tranh đều là bộ dáng cắn môi dưới tự an ủi của Kiều Bổng Bổng.

Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt nhỏ bé kia của cô vẫn văng vẳng ở bên tai, thật giống như đang xảy ra trước mắt anh ngay lúc này vậy.

Hô hấp của Lâm Vũ Tranh dần dần trở nên dồn dập, tuy không biết cụ thể là bởi vì Điền Kiều Hoa dưới người vẫn là Kiều Bổng Bổng trong tưởng tượng của anh, tóm lại bây giờ thân dưới của Lâm Vũ Tranh đã cứng rắn đến nỗi giống như tối hôm qua, sắp nổ tung rồi.