"Ợc! Ợc!"
Cái bụng này quả phát huy tác dụng đúng lúc nhà. Lan Nhi vui sướиɠ nghĩ, ngay lập tức, cô nàng giỡ chiêu trò tỏ vẻ đáng thương. Môi chu ra, mắt mở to tròn ngấn nước, ôm lấy bắp tay của Hạo Quân.
"Em đói bụng! Quân à!"
Cho dù tỏ vẻ nghiêm khắc đến mấy, Hạo Quân cũng không chịu nổi chiêu nhõng nhẽo của cô bạn gái đáng yêu này. Đôi môi hé ra nụ cười nhẹ, ngón tay nhéo nhéo mũi cô, sau đó liền lôi cô đến bàn học,
"Anh không quản nhiều ngày, em liền ham chơi hả."
Hơi thở của Hạo Quân len lỏi vào lỗ tai Lan Nhi, khiến cô đỏ bừng mặt, từ khi nào bản thân có thể nhạy cảm như thế. Lan Nhi bối rối, sau đó không ngoan ngoãn giở sách.
Đôi bàn tay lật sách, đôi mắt chăm chú nhìn cho đến khi âm thanh chiếc dép của người con trai kia đã đi xa. Lan Nhi liền nhảy lên giường, cuộn qua cuộn lại.
"Muốn em học bài, không chịu, không chịu."
Đôi bàn tay nõn nhanh như cắt vớ lấy điện thoại, lướt internet. Ngay lập tức, âm thanh của bài nhạc mới cô nàng vừa mới tải liền phát lên.
"My castle crumbled overnight
I brought a knife to a gunfight
They took the crown, but it"s alright"
Lan Nhi luôn có một niềm yêu thích đối với âm nhạc, đặc biệt là nhạc ngoại, và hơn nữa là thần tượng của cô, Taylor Swift, bài hát này, không biết cô nàng đã nghe biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể bỏ xuống được. Từng câu hát thấm đẫm vào trái tim, nói lên nỗi niềm của bản thân, như thể Taylor đang kể lại câu chuyện như chính câu chuyện của Lan Nhi vậy.
"All my flowers grew back as thorns
Windows boarded up after the storm
He built a fire just to keep me warm
All the drama queens taking swings
All the jokers dressin" up as kings
They fade to nothing when I look at him"
Lan Nhi đột nhiên nhớ tới Hạo Quân, chàng trai đã gắn bó với cô được một khoảng thời gian dài. Đã từng có nhiều chuyện không vui xảy ra, nhưng ở bên anh, tất cả như biến mất. Đã từng có những khoảnh khắc, cô bị người ta ức hϊếp, bắt nạt, những lúc Lan Nhi cô đơn khóc không lên tiếng, có những lúc tự thu hẹp bản thân lại, sợ hãi với cả thế giới, nhưng cuối cùng, chính bản thân mình vẫn có thể vượt qua được, bởi có Hạo Quân bên cạnh, che chở, an ủi.
Nhưng cho dù như thế đi nữa, cũng không có nghĩa anh có thể quản đời sống của cô 24/24 như thế được! Lan Nhi cố gắng chống chế, thầm bất bình cho bản thân, nhưng lỡ rơi vào miệng sói, làm sao thoát khỏi hang sói bây giờ? Thật là khó nghĩ, nàng ta quyết định, không để vấn đề này luẩn quẩn trong đầu mình nữa, phải tập trung thư giãn trước khi "tổng quản đại nhân" đến. Hí hí!
Hạo Quân ở dưới bếp, đôi bàn tay thoăn thoắt, xắt thịt, xắt rau, nấu canh. Hạo Quân rất thương cô bạn gái nhỏ nhắn của anh, vì vậy mọi sở thích của Lan Nhi đều được Hạo Quân ghi nhớ trong đầu. Bởi vì Lan Nhi thích ăn rong biển, nên trong tủ lạnh chất đầy rong biển. Từng món ăn Hạo Quân nấu đều căn theo sở thích của cô bạn gái đáng yêu.
Sau khi nấu xong những bữa ăn hấp dẫn, hương thơm nghi ngút, anh thoả mãn, tự hào với khả năng nấu bếp của bản thân. Dáng người thanh thoát nhanh chóng nhẹ chân bước vào phòng ngủ. Vô tình bắt gặp được cô bạn gái nghịch ngợm, không lo học bài, đang vẫy vẫy hai cái chân, mãi mê nghe nhạc.
Hạo Quân lắc đầu, âm thầm thở dài. Thật là hết cách!
Trong lúc đang chìm đắm với những âm thanh, giai điệu mượt mà, Lan Nhi đột nhiên bị đánh cái gì gõ gõ, bàn tay theo bản năng mà bắt lấy. Ngay sau đó, lập tức quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Hạo Quân, có một chút sợ hãi xẹt qua, nhưng sau đó liền biến mất.
Lan Nhi cố tỏ vẻ đáng yêu, bỏ chiếc điện thoại xuống, cô nhổm dậy, ôm lấy vòng eo của Hạo Quân,
" Quân, tại em mệt thoi hà, em muốn nghe nhạc, chút xíu thoi, đừng giận nha!"
Hạo Quân nhéo nhẹ đôi tai nhỏ nhắn,
"Xem ra phải có biện pháp mạnh, em mới chịu nghe lời phải không. Vốn dĩ ngày mai, ngày kia, tính dẫn em đi Sapa chơi, nhưng đành phải gác lại vậy."
Lan Nhi mới nghe được đi Sapa, lòng vui phơi phới, nhưng nghe đến hai chữ "gác lại", mặt cô nàng xụ hẳn ra. Không chịu đâu, Lan Nhi lại tiếp tục dùng chiêu làm nũng cũ rích, dụi dụi cái đầu nhỏ vào bờ ngực rộng của Hạo Quân.
"Giờ em học nè, rồi mai anh dẫn em đi Sapa nha, nha nha! Đi mà, Quân đáng iu, iu nà!"
Hạo Quân cố nhịn cười, đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn như con nít vậy. Anh làm ra vẻ nghiêm khắc,
"Thôi được rồi, nhưng với điều kiện, từ giờ đến tối, cuốn giáo trình kia, phải đọc hết cho anh, phải làm bài tập, làm hết mới được đi ngủ, nghe lời thì được đi chơi, không thì thôi nhé."
Lan Nhi tuy ấm ức, nhưng nghĩ đến chuyến đi Sapa, cô nàng vô cùng vui vẻ, liền nhanh chóng vào bàn học, lấy vở sách, làm dáng như thật chăm chỉ.