Chương 20: Đông Đông

Editor: Phương - Beta: Min

Chương 20. Đông Đông

Kha Tây Ninh vội vàng chạy xuống dưới lầu, ngạc nhiên nhìn Lam Vũ: "Các cậu sao lại đến đây."

Cuối thu, gió lớn, lá ngô đồng rì rào rơi trên mặt đất.

Tóc Lam Vũ bị gió thổi loạn, ánh mắt cậu ta rất sáng, quả thật là một tên rơi vào lưới tình. Nhưng cậu ta thực sự rất lo lắng cho Kha Tây Ninh: "Tôi đến nhìn cậu một chút, cậu hôm qua từ trong chung cư chuyển ra khách sạn, cậu có tính toán gì chưa?"

"Người đại diện của tôi nói công ty tạm thời không có phòng để cho tôi thuê." Kha Tây Ninh nói: "Tôi muốn đi tới văn phòng môi giới hỏi một chút."

"Vậy cậu mấy ngày nay đang ở nơi nào? Khách sạn?"

Kha Tây Ninh gật gật đầu.

Lam Vũ trầm mặc một lát, đề nghị nói: "Kỳ thật tôi hôm nay cùng Tô Hạo đến đây, chính là đến đón cậu tới nhà tôi."

Chuyện tìm nhà không phải ngày một ngày hai mà có thể tìm được, ở khách sạn không phải là biện pháp lâu dài. Nhưng mà... Kha Tây Ninh chần chờ nhìn đôi tình nhân. Cậu tốt xấu gì cũng từng rơi vào tình yêu quá cuồng nhiệt, nghĩ đôi tình nhân hẳn là không thích người khác quấy rầy.

Kha Tây Ninh hỏi: "Vậy có ổn không?"

Lam Vũ nhận ra ý tứ của Kha Tây Ninh: "Không có việc gì đâu. Đón cậu đến ở, chính là chủ ý của học trưởng."

Nam nhân trầm mặc đứng ở bên cạnh Lam Vũ, đem khăn quàng cổ màu xám của mình lấy xuống, săn sóc quàng lên cổ Lam Vũ, ôm chặt bả vai cậu ta nói: "Lam Vũ nói cậu đã chuyển ra khỏi chung cư ban đầu vì tiền thuê nhà đắt, tôi liền nghĩ cậu có thể lại đây ở."

Lam Vũ thật sự đem chuyện của Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự giấu rất tốt, ngay cả Tô Hạo cũng không có nhắc đến.

Giọng Tô hạo ngừng lại, cười nói: "Bên ngoài rất lạnh, có chuyện gì vào trong xe rồi nói."

Xe này chính là đoạn thời gian trước Lam Vũ nói muốn mua xe mới.

Tô Hạo làm tài xế, Lam Vũ cùng Kha Tây Ninh ngồi ở phía sau. Ánh mắt Kha Tây Ninh thoáng nhìn, chú ý tới khăn quàng cổ may vá thô ráp, trăm ngàn chỗ hở, như là người mới học làm.

Cậu hỏi: "Đây không phải khăn quàng cổ mua đúng không?"

"Tây Tây làm sao cậu biết được? Đây là bác gái đan cho học trưởng." Lam Vũ cúi đầu mắt nhìn khăn quàng cổ, ngoài miệng tự nhiên lộ ra nét tươi cười, cậu ta sợ Kha Tây Ninh thấy cảnh thương tình, lập tức lại đem tươi cười thu hồi lại.

Ấn tượng của Kha Tây Ninh với Tô Hạo không tốt lắm, vẫn cảm giác hắn là một thẳng nam, rất khó đột nhiên bị bẻ cong. Lần trước Tô Hạo nhắc tới vợ trước của hắn, Kha Tây Ninh còn tưởng rằng hắn mang khăn quàng cổ này cũng là do vợ trước đan, nhưng không nghĩ tới là mẹ Tô Hạo đan, trong nháy mắt Kha Tây Ninh cảm giác mình là tiểu nhân hay để bụng.

Kha Tây Ninh cười cười nói: "Tôi trước kia có học qua, chính là tay vụng về đan không tốt, học không được liền ném."

Khi đó cậu cùng Nghiêm Tự kết hôn chưa lâu. Đúng dịp sinh nhật Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh chuẩn bị quà tặng từ trước mấy tháng, sau khi hao tổn tâm tư liền quyết định đan một cái khăn quàng cổ tặng Nghiêm Tự. Lúc đến trường dạy nghề, toàn trường đều là con gái, chỉ có cậu là nam nhân. Cậu vội vàng quay phim, buổi tối còn phải chịu đựng những ánh mắt khác thường, ngồi xuống học đan len sợi, sau khi về nhà còn khêu đèn luyện tập.

Đáng tiếc thiên phú hữu hạn, cần cù không bù được vụng về, cuối cùng thành phẩm làm ra cũng chẳng đâu vào đâu.

Giáo viên an ủi cậu, tiến bộ đã rất lớn, mấy bạn nữ xung quang cũng nói đùa, đủ khả năng đưa cho người trong lòng, đối phương tuyệt đối cảm động. Nhưng Kha Tây Ninh vẫn như cũ không hài lòng, cậu cuối cùng dùng tiền dành dụm mua chiếc bật lửa đắt tiền tặng Nghiêm Tự.



Bọn họ trước tiên tới khách sạn lấy hành lý, lại đem hành lý chuyển đến nhà Lam Vũ.

Kha Tây Ninh đã từng tới nhà Lam Vũ. Nói thật, đừng nhìn cuộc sống của Lam Vũ bừa bãi, nhưng viết văn, xuất bản, bán kịch bản cho truyền hình và điện ảnh, vẫn có thể kiếm được không ít tiền. Căn hộ này là Lam Vũ thuê, khu vực không tệ, hoàn cảnh cũng tốt, đi hai bước chính là trạm xe lửa.

Tay Kha Tây Ninh không tốt, Tô Hạo chủ động giúp cậu xách hành lý.

Đi đến hành lang, Kha Tây Ninh đột nhiên hỏi: "Đã lâu không gặp Đông Đông, nó khỏe không? Còn ham ăn giống như trước không?"

Đông Đông chính là mèo nhà Lam Vũ.

Bởi vì thói quen Lam Vũ gọi Kha Tây Ninh "Tây Tây", liền nhí nha nhí nhảnh đặt tên cho mèo là "Đông Đông".

Tâm tình Lam Vũ vốn không tệ, vừa nghe Kha Tây Ninh nhắc tới mèo nhà mình, tay tìm chìa khóa liền ngừng lại một chút, có chút ưu thương nói: "Không tốt lắm. Lần trước nó không cẩn thận bị ngã xuống từ tầng 2, sau khi bị thương tâm tình luôn mệt mỏi, gần đây còn vùi ở trên đệm không nhúc nhích, ngay cả cá khô cũng không thiết tha gì."

Kha Tây Ninh đối với Đông Đông rất có cảm tình, cậu lo lắng hỏi: "Bác sĩ thú y nói thế nào?"

"Trên thân thể thương không nghiêm trọng." Lam Vũ nói, "Phỏng chừng tâm lý có bóng ma."

Kha Tây Ninh cũng không hiểu về mèo, chỉ có thể gật gật đầu nói: "Nó hẳn là bị dọa không nhẹ."

Sau khi mở cửa. Kha Tây Ninh liền cảm nhận được. Trước kia cậu vừa đến nhà Lam Vũ, Đông Đông liền rất nhiệt tình lại đây cọ cọ chân cậu. Nhưng là hôm nay lại là im lặng khác thường.

Cậu đi đến chỗ Đông Đông đang nằm trên đệm, nhìn thấy nó nằm bình yên vô sự, có ý muốn thân cận nó, muốn nhẹ nhàng mà vuốt đầu nó, không nghĩ tới Đông Đông lại rất đề phòng, ánh mắt hung ác, cái đuôi mãnh liệt vung sang hai bên.

Nó kêu lên một tiếng chói tai, cào bị thương tay Kha Tây Ninh.

"Đông Đông!" Lam Vũ tức giận đi tới, giáo huấn Đông Đông một hồi. Đông Đông lại muốn cào Lam Vũ một vuốt, bị cậu ta tránh được.

Lam Vũ thở gấp, đem Đông Đông nhốt ra ban công, không để nó tiếp tục làm thương người.

Đông Đông bi thương nhìn Lam Vũ, không ngừng dùng móng vuốt cào cửa thủy tinh ban công, tiếng kêu thê lương lạ thường.

Mu bàn tay Kha Tây Ninh nhiều thêm một vết thương dọa người, thấy máu. Thật là họa vô đơn chí, hôm qua cùng Lục Viễn Đông đánh nhau bị thương tay, hôm nay lại bị thương một tay còn lại.

Cậu an ủi Lam Vũ nói: "Không có việc gì, tôi đi tiêm một mũi là tốt rồi. Nhưng mà cậu đem Đông Đông nhốt ngoài ban công thật sự được sao?"

Lam Vũ trầm mặc không nói gì.

"Bởi vì nó tái phạm." Tô Hạo giải thích vừa đúng thời điểm, từ phòng bếp bưng tới một dĩa trái cây.

Tô Hạo đem áo sơmi kéo lên, lộ ra vết thương thật dài, thần sắc bình tĩnh nói: "Này cũng là kiệt tác của nó."

Vết thương này của hắn so nghiêm trọng hơn so với Kha Tây Ninh

Kha Tây Ninh nhịn không được hỏi: "Đây là vì cái gì chứ? Đông Đông trước kia không phải rất ngoan sao?"

"Không biết." Lam Vũ hiển nhiên cũng không muốn nhắc tới chuyện này, mèo con âu yếm biến thành tiểu bại hoại, mặc cho ai tâm tình đều sẽ không tốt. Nhưng cậu ta đem Đông Đông nhốt ở bên ngoài ban công, nhìn ánh mắt nó tội nghiệp cầu xin, Lam Vũ lại thật đau lòng.

Đợi Kha Tây Ninh đem hành lý tới phóng cho khách, Lam Vũ liền mềm lòng liền thả Đông Đông khỏi ban công. Tiểu bại hoại bị chủ nhân cấm đoán, biến thành tiểu đáng thương, không dám động cũng không dám thân cận bất kì ai, biến thành một tiểu mao cầu.

Lam Vũ thở dài, đem đồ ăn đặt ở trước mặt nó, nghĩ trong lúc không có ai, nó có thể ăn nhiều một chút.

Buổi tối ba người ăn lẩu.

Kha Tây Ninh nghĩ đến ngày đó cũng là chuẩn bị lẩu, nhưng là Nghiêm Tự không có đến, làm nguyên liệu nấu ăn đều lãng phí. Cho nên lẩu lần này cậu muốn bù lại ngày đó chưa ăn, cũng ăn được đặc biệt nhiều, một người ăn bằng hai ba người, làm Lam Vũ cùng Tô Hạo bị dọa sợ.

Tô Hạo nhúng một miếng thịt đặt vào bát Lam Vũ, nói: "Kỳ thật tôi còn rất kỳ quái, Tây Ninh ngươi ở trong showbiz hỗn loạn, mua xe mấy ngàn vạn, thế nhưng thuê không nổi chung cư. Nên không phải Lam Vũ nói bậy, cậu thực ra đã mua căn hộ mới, sẽ nhanh vào ở đúng không?"

Kha Tây Ninh ngừng đũa nửa giây, cậu lúng túng sờ soạng xuống mũi: "Tôi không phải người thành đạt như vậy, còn càng ngày càng thành một diễn viên không tên tuổi, làm sao mà có tiền mua căn hộ. Xe là người khác đưa, tôi vừa nghe giá caonhư vậy, liền trả lại."

Tô Hạo đáy mắt lóe ra ánh sáng phức tạp: "Ai có thể khách khí như vậy?"

"Một người bạn." Kha Tây Ninh không muốn cùng nói tới Nghiêm Tự với Tô Hạo, cậu cúi đầu bỏ vào trong miệng một miếng thịt, bởi vì quá cay, cay đến mức cậu không ngừng ho khan.

Lam Vũ là người biết tình hình thực tế, cậu ta không quá tán thành liếc mắt nhìn Tô Hạo, nhận được một ánh mắt vô tội của Tô Hạo, hắn vội vàng đứng dậy đi rót một ly lọc, đứng ở phía sau Kha Tây Ninh, vỗ lưng cậu để cậu uống nước cho đỡ cay.

Kha Tây Ninh ho khan đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt đều ra, cậu ngượng ngùng nói: "Tiếp tục ăn, tiếp tục ăn."

Tô Hạo nhìn cậu một cái, nói: "Ngại quá, là tôi nhiều chuyện."

"Không có việc gì." Kha Tây Ninh kỳ thật bị hỏi rất không thoải mái, nhưng Tô Hạo là người Lam Vũ thích thật lâu mới trở thành người yêu, cậu không muốn phá hư không khí.

Ban đêm, Kha Tây Ninh một mình trở về phòng, Lam Vũ lại theo vào đến đây.

Lam Vũ ôm chăn bông cùng gối đầu, có chút ngại ngùng hỏi: "Tây Tây, đêm nay tôi có thể ngủ cùng cậu không?"

Kha Tây Ninh sửng sốt một chút, vẫn gật gật đầu nói: "Đương nhiên."

Lam Vũ đem chăn bông trải ra trên giường, quay đầu nhìn Kha Tây Ninh đang trầm tư, liền hiếu kỳ hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Nghĩ về cậu..."

Lam Vũ kinh ngạc nhìn cậu.

"Nghĩ về chuyện của cậu cùng Tô Hạo." Kha Tây Ninh hỏi, "Cậu đêm nay không ngủ cùng anh ta sao?"

Lam Vũ lập tức mặt đỏ.

Kha Tây Ninh cho rằng bạn bè là sợ mình vừa thất tình thương tâm, cho nên lại đây bồi cậu, cậu thở dài nói: "Cậu không cần đặc biệt tới, hôm qua tôi một mình ở khách sạn ngủ rất ngon, cũng không nghĩ đến Nghiêm Tự."

Lam Vũ cúi đầu, do dự hỏi: "Tây Tây, tôi có thể hỏi cậu một chuyện có liên quan Nghiêm Tự không?... Nếu cậu đau lòng, tôi sẽ không hỏi."

"Cậu muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ nói.

Kết quả Lam Vũ lại hỏi: "Thời điểm trước kia cậu và Nghiêm Tự vẫn tốt đẹp thì... Một tuần mấy lần vậy?"

"..." Kha Tây Ninh ấp a ấp úng hỏi, "Lúc vẫn còn tốt đẹp, cậu cụ thể là chỉ lúc nào?"

Lam Vũ trầm tư một lát, nói: "Tháng đầu tiên sau khi cậu xác định mối quan hệ với Nghiêm Tự."

"..."

Nga, là một tháng kia.

Kha Tây Ninh mặt không biểu tình nói: "Không đếm được, một ngày vài lần đi."

Khi đó Nghiêm Tự quả thực như sói như hổ, thấy Kha Tây Ninh ăn táo liền muốn hôn môi, thấy Kha Tây Ninh mặc sơmi trắng liền muốn đem quần áo cậu cởi ra, thấy Kha Tây Ninh khom lưng liền muốn từ sau lưng ôm đến.

Loại tình huống này kỳ thật duy trì rất lâu, cho đến khi công việc của Nghiêm Tự bận rộn trở lại, mới hơi giảm bớt một ít.

"Cậu hỏi cái này để làm gì?" Kha Tây Ninh nghi hoặc hỏi.

Lam Vũ thần sắc có chút ảm đạm, cậu ta tắt đèn đầu giường đi, thúc giục nói: "Không có cái gì, Tây Tây, nhanh ngủ đi."

Nói là ngủ.

Rõ ràng tiếng thở của hai người lại bán đứng đối phương.

Lam Vũ hỏi trước: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"

"Chẳng nghĩ gì cả." Lời của Kha Tây Ninh nói nghe không ra là thật hay giả, "Cậu đang nghĩ gì?"

"Tôi đang nghĩ..." Lam Vũ nhăn mũi nói, "Tô Hạo anh ấy có thực sự thích tôi không, anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi."

Hết chương 20.

Tôi là thấy cái tên Tô Hạo kia rất chi là có vấn đề nhé (>"<)