Chương 14
Lát sau, mẹ chải tóc cho tôi. Tháo lô ra, trông tóc tôi cũng đẹp phết, trừ một nhúm ở bên trái vểnh ngược lại. Mẹ bảo nhìn thế mới tự nhiên.
Trong khi chờ bố Nancy đến đón, bố mẹ tôi cứ chốc chốc lại quay ra cười tủm tỉm với tôi. Tôi cũng cười lại. Như thể chúng tôi đều biết một bí mật đặc biệt nào đó. Có điều tôi tin là họ không biết bí mật của tôi! Ít nhất họ cũng không nói câu nào củ chuối kiểu như trông con xinh quá hay lần đầu tiên con đi dự tiệc tối! Thế thì ngượng chết đi được!
Năm giờ kém mười lăm, chú Wheeler bấm còi ô tô báo hiệu mình đã đến. Mẹ hôn tạm biệt tôi, còn bố ngồi ở ghế vẫy tay. “Vui vẻ nhé!” bố nói với ra.
Bộ tứ STTN chen chúc ở ghế sau của chú Wheeler (không phải là xe ô tô có toa hàng đâu). Chú bảo ngồi thế thật buồn cười và làm chú có cảm giác mình chỉ là người lái thuê. Nhưng bọn tôi chỉ cười rúc rích. Janie cắt tóc mà không hề bảo gì chúng tôi. Nhỏ nói mãi chiều hôm ấy, lúc mà mẹ nhỏ đưa ra tiệm cắt tóc và nói chuyện riêng với chú Anthony thì nhỏ cũng mới biết là mình sắp cắt tóc. Rồi chú Anthony cứ cắt phăng tóc của Janie đi và thế là nhỏ có kiểu tóc mới. Do kiểu tóc mới ấy, trông Janie như cô quỷ nhỏ. Tôi cũng thoáng tưởng tượng xem mình sẽ trông như thế nào với kiểu tóc ấy. Nhưng tôi bỗng nhớ ra mình đã mất công nuôi tóc bao lâu nay. Cắt phăng đi thì dại quá.
Khi chúng tôi đến nhà Norman Fishbein, mẹ Norman ra mở cửa đón chúng tôi. Cô dong dỏng cao, có khuôn mặt giống hệt cậu con trai. Tôi vẫn nhớ mặt cô từ hôm khiêu vũ do ban phụ huynh tổ chức. Tối nay, cô không mặc quần áo như nông dân nữa, mà diện một cái quần nhung đen và chiếc áo đính những hạt gì như là kim cương và đá quý.
“Chào buổi tối, cô Fishbein,” Nancy mở lời với cái giọng tôi chưa từng nghe bao giờ. “Đây là bạn cháu, Margaret Simon.”
Cô Fishbein cười với tôi rồi nói, “Rất vui được gặp cháu, Margaret.” Sau đó, cô cầm áo khoác của chúng tôi đưa cho người giúp việc mang lên lầu.
“Ôi, cháu nào cũng xinh quá!” cô Fishbein thốt lên. “Mọi người đang ở tầng dưới. Nancy, cháu biết đường rồi đấy.”
Tôi theo Nancy qua phòng khách. Đồ nội thất hiện đại lắm. Ghế nhìn như những cái hộp khoét mất góc, còn bàn thì đều bằng kính. Mọi thứ đều màu be. Ở nhà Nancy, chân bàn chân ghế đều hình chân sư tử, còn màu sắc thì sặc sỡ vô cùng. Phòng khách nhà tôi tuy trải thảm nhưng lại trống trơn. Mẹ tôi vẫn chưa quyết định được sẽ dùng đồ gì.
Nhà Norman khá rộng rãi, vì tôi phải theo chân Nancy đi qua ít nhất bốn phòng nữa mới đến được cánh cửa dẫn xuống tầng dưới.
Xem ra cả lớp đều đã có mặt. Có cả Laura Danker, trông nhỏ thật rực rỡ khi diện cái váy lụa màu hồng và mái tóc để buông, bay bay trên mặt.
Bọn con trai mặc áo khoác thể thao, có đứa còn đeo cả cà vạt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Philip Leroy đeo cà vạt nhưng một lúc sau cà vạt biến mất tiêu, còn mấy cái cúc cổ áo sơ mi thì cởi hết ra. Chẳng bao lâu sau, không đứa con trai nào mặc áo khoác nữa, bọn chúng vứt thành đống ở góc phòng.
Hầu hết lũ con trai, con gái chia nhau mỗi bên của phòng tiệc. Khi cả hai tám đứa đã có mặt, cô Fishbein cho mang đồ ăn ra. Bánh sandwich các loại và một đĩa to đầy bánh kẹp xúc xích đã cắt sẵn rắc xung quanh là đậu xanh. Tôi lấy mỗi món một ít, cùng với salad khoai tây rồi ngồi xuống bàn ăn cùng Janie, Nancy và Gretchen. Có sáu chiếc bàn nhỏ, đủ chỗ cho tất cả mọi người. Khi thức ăn đã tươm tất trên bàn, cô Fishbein và người giúp việc lại rút lên tầng.
Tôi không biết đứa nào đầu têu ra cái trò dùng ống hút phun mù tạt lên trần nhà. Tôi chỉ kịp trông thấy Philip Leroy réo lên, “Freddy, nhìn này!” rồi chổng cái ống lên trần, phụt một cái. Mù tạt bay vυ"t lên và dính một đống vàng vàng trên trần nhà màu trắng.
Mãi tới lúc ăn tráng miệng, tôi mới thấy cô Fishbein xuống thêm một lần nữa. Ban đầu, cô không trông thấy vết bẩn trên trần nhà, nhưng đống hổ lốn trên bàn ăn thì đập ngay vào mắt cô. Khi nhìn lên trần, cô gần như nín thở và cả căn phòng im phăng phắc. “Cái gì trên trần nhà thế kia?” cô hỏi Norman.
“Mù tạt ạ,” Norman lấm lét trả lời.
“Mẹ biết rồi,” cô Fishbein nói.
Cô Fishbein không nói gì thêm nhưng cô nhìn chúng tôi với ánh mắt dành cho con-cái-nhà-không-được-dạy-dỗ. Sau đó cô lại gần chiếc bàn rồi nói, “Cô chắc các bạn nữ không liên quan gì đến đống lộn xộn này.” Bọn tôi cười cười nhưng Philip Leroy thè lưỡi chế nhạo bọn tôi.
“Bây giờ cô sẽ lên chuẩn bị món tráng miệng,” cô Fishbein nói tiếp, “và cô hy vọng dưới này các cháu sẽ cư xử lịch sự hơn.”
Món tráng miệng là những chiếc bánh nướng nhỏ đủ màu sắc. Tôi ăn hai cái sô cô la xong thì thấy Freddy Barnett bước lại gần. “Cô chắc là các bạn nữ không nghịch trò này!” nó nhại lại lời cô Fishbein. “Các bạn nữ ngoan hiền làm sao!”
“Im đi!” Nancy đứng dậy quát vào mặt nó. Nhỏ cao ngang ngửa Freddy.
“Bà im đi thì có, bà biết tuốt!”
“Im ngay, đồ Tôm hùm!” Nancy gầm lên.
“Mày bảo ai là Tôm hùm?”
“Mày chứ ai!” Nancy nghiến răng.
Freddy chộp lấy Nancy và trong một thoáng tôi cứ tưởng nó sẽ đánh nhỏ.
“Bỏ ngay cái càng tôm của mày ra khỏi người tao!” Nancy gào tướng lên.
“Không bỏ đấy thì sao?” Freddy thách thức.
Nancy quay người toan bước đi nhưng Freddy đã túm được cái túi trên váy của nhỏ và chuyện xảy ra tiếp theo là cái túi đó vẫn ở trong tay Freddy trong khi Nancy thì lăn ra chỗ khác.
“Trời ơi, nó làm rách cái túi của tớ rồi!” Nancy kêu lên.
Freddy trông cũng thất thần như không tin nổi việc mình vừa làm. Nhưng đúng là tay nó vẫn đang cầm cái túi của Nancy. Váy Nancy không bị toạc ra, chỉ có mấy sợi chỉ lơ thơ ở chỗ ban đầu là cái túi. Nancy chạy thoắt lên lầu và vài phút sau, trở xuống cùng cô Fishbein.
“Nó xé rách túi váy của cháu!” Nancy chỉ thẳng vào Freddy Barnett, nói oang oang.
“Cháu không cố tình,” Freddy phân trần. “Tự nhiên nó rơi ra đấy chứ.”
“Cách cư xử của các cháu làm cô sốc quá. Rất sốc!” cô Fishbein nói. “Không hiểu các cháu là trẻ con kiểu gì nữa. Cô không cho các cháu về ngay vì bố mẹ các cháu đã nghĩ bữa tiệc này sẽ kéo dài đến chín giờ, mà giờ mới có bảy giờ. Nhưng cô phải nói điều này - nếu thêm một trò nặc nô nào nữa thôi là cô sẽ gọi cho bố mẹ từng đứa kể lại cách cư xử thô lỗ này.”
Nói xong, cô Fishbein lại quay gót lên lầu. Chúng tôi không nhịn cười thêm được nữa. Buồn cười quá đi mất! Nặc nô và thô lỗ cơ đấy!
Kể cả Nancy và Freddy cũng cười ầm ĩ. Sau đó, Norman bảo chúng tôi cùng chơi trò chơi để đỡ bị mắng. “Đầu tiên là trò Đoán Xem Ai,” Norman tuyên bố.
“Đoán Xem Ai á?” Janie hỏi lại. “Chơi thế nào cơ?”
Norman giải thích. “Thế này nhé, tớ sẽ tắt hết đèn. Con gái đứng một bên, con trai đứng một bên.
Khi tớ nói Bắt đầu thì bọn con trai chạy sang bên con gái, sờ rồi đoán xem đấy là ai.”
“Không, cảm ơn,” Gretchen nói. “Thế kinh lắm!”
“Gretchen, từ cổ trở lên thôi mà,” Norman nói. “Chỉ từ cổ trở lên thôi.”
“Quên đê,” Gretchen nói và chúng tôi đều đồng ý. Nhất là tôi - tôi giật mình nghĩ đến sáu cục bông trong ngực. Nó chẳng ở xa cổ tôi là bao.
“OK,” Norman bảo. “Thế chơi trò Xoay Chai vậy.”
“Trò đấy cũ rích rồi!” Philip Leroy ré lên.
“Đúng đấy,” những thằng con trai khác cũng đồng tình.
“Thì đầu tiên cứ chơi trò đấy đã,” Norman nói rồi đặt một cái chai xuống sàn.
Chúng tôi ngồi thành một vòng tròn lớn quanh cái chai màu xanh lá. Norman đặt luật như sau. “Người quay chai phải hôn bất cứ đứa nào ở gần chỗ cái chai chỉ vào nhất. Con trai không được hôn con trai, con gái không được hôn con gái.”
Norman quay đầu tiên. Cái chai chỉ vào Janie. Nó liền bò đến hôn vào má nhỏ, gần tai nhưng cao hơn một chút. Sau đó, nó chạy về chỗ cũ trong vòng tròn. Mọi người đều cười ầm lên. Đến lượt Janie quay. Chai chỉ vào Jay. Nhỏ áp sát vào mặt nó nhưng không hôn thật mà chỉ hôn gió thôi.
“Ăn gian!” Norman gào lên. “Phải hôn thật chứ.”
“Được rồi, được rồi,” Janie nói. Nhỏ làm lại lần nữa. Lần này, nhỏ hôn thật nhưng rất xa miệng Jay.
Tôi yên tâm hơn khi biết chỉ phải hôn má. Mỗi lần cái chai xoay, tôi lại nín thở, hồi hộp xem ai quay vào tôi còn tôi sẽ quay vào ai. Khi Gretchen quay trúng Philip Leroy, nhỏ gần như đứng không vững. Nhỏ cắn môi liên tục, mãi mới đến được chỗ Philip và hôn một cái nhanh chưa từng thấy. Sau đó, tôi gần như tắc thở khi nghĩ rằng nếu Philip quay trúng tôi, chắc tôi chết ngất mất. Tôi nhắm tịt mắt lại. Khi tôi mở mắt ra thì thấy cái chai chỉ vào Laura Danker. Nhỏ cúi mặt xuống và khi Philip nhoài ra để hôn nhỏ, tôi nghĩ Philip chỉ chạm tới trán và một ít tóc bay phất phơ.
Vừa lúc ấy, Jay kêu lên: “Trò này chán thí mồ. Chơi trò Hai Phút Trong Tủ đi.”
“Như thế nào?” Norman hỏi.
Jay giải thích. “Mỗi đứa sẽ nhận một số và từng người một sẽ gọi lên - ví dụ số sáu - thế là hai người đó sẽ vào chui vào tủ trong vòng hai phút và... ờ... làm gì thì làm.”
“Nhưng ở đây làm gì có cái tủ nào,” Norman nói. “Nhưng có phòng vệ sinh đấy.”
Norman không mất đến ba giây để lấy giấy và bút chì. Nó viết nguệch ngoạc mấy con số ra một tờ giấy to, số lẻ cho con trai, số chẵn cho con gái. Sau đó, nó xé từng con số ra cho con gái bốc trước, rồi bỏ đống số lẻ vào cái mũ của bố mình. Ai cũng bốc lấy một số, tôi số mười hai.
Tôi nửa thích nửa sợ và ước sao mình đã tập trước ở nhà giống Nancy. Nancy biết rõ sẽ phải làm gì với một thằng con trai trong bóng tối, còn tôi thì không. Chẳng biết gì sất!
Norman nói vì là chủ tiệc nên nó sẽ chơi trước. Không ai phản đối. Nó đứng thẳng dậy, hắng giọng: “Số ờ... số mười sáu,” nó hô to.
Gretchen kêu toáng và nhảy dựng lên.
“Chào hai bạn nhé,” Nancy cười tinh quái. “Đừng ở trong đó lâu quá đấy!”
Lâu gì chứ! Chưa đầy ba giây sau, hai đứa đã ra rồi.
“Ê, phải ở trong đấy hai phút cơ mà,” Philip Leroy thắc mắc.
“Hai phút là tối đa thôi,” Norman nói. “Còn muốn ở ngắn hơn cũng được.”
Gretchen kêu số ba, trúng vào Freddy Barnett và tôi cố nhớ để không gọi phải số này.
Sau đó, Freddy kêu số mười bốn, thế là đúng Laura Danker. Chúng tôi đều rúc rích cười. Tôi nghĩ nếu không đứng lên cái gì đó thì nó khó với được đến mặt nhỏ mà hôn với chả hít. Có khi nó phải đứng lên bồn cầu. Cứ tưởng tượng ra cảnh đó là tôi không nhịn được cười.
Khi cửa phòng vệ sinh bật mở, hai đứa đi ra mặt đứa nào đứa nấy đỏ lựng cả lên. Tôi nghĩ như thế thật buồn cười vì nhỏ đã từng thậm thụt với bọn con trai rồi cơ mà.
Laura nhẹ nhàng gọi số, “Số bảy.”
Philip Leroy đứng bật dậy cười cười với lũ con trai. Cậu hất tóc khỏi mặt, tay đút túi quần rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Tôi nghĩ nếu thích nhỏ thật, cậu cứ việc kêu số của nhỏ thêm lần nữa và thế là hai đứa sẽ ở trong phòng vệ sinh từ giờ cho đến cuối bữa tiệc.
Khi họ đi ra, Philip vẫn cười hớn hở còn Laura thì không. Nancy huých tôi đưa mắt đầy ẩn ý. Tôi mải nhìn Laura đến nỗi không nghe thấy Philip kêu số mười hai.
“Ai có số mười hai?” Philip hỏi. “Phải có ai bốc vào số mười hai chứ.”
“Cậu vừa nói số mười hai hả?” tôi hỏi lại. “Tớ số mười hai đây.”
“Đi nào, Margaret.”
Tôi đứng dậy, biết rằng mình sẽ không đi nổi từ phòng giải trí đến phòng vệ sinh, ở đó Philip Leroy đang chờ hôn tôi. Tôi thấy Janie, Gretchen và Nancy cười với mình, nhưng không nhếch mép nổi mà đáp lại. Tôi không biết làm thế nào mình lại đến được phòng vệ sinh, chỉ biết tôi bước vào thế là Philip đóng cửa lại. Tối quá nên tôi gần như không trông thấy gì hết.
“Chào Margaret,” cậu nói.
“Chào Philip,” tôi thì thầm rồi bắt đầu cười khúc khích.
“Cậu cứ cười thế này thì làm sao mà hôn được.”
“Sao lại không?”
“Vì lúc cười thì miệng cậu mở.”
“Cậu định hôn vào môi tớ á?”
“Chứ chả lẽ hôn vào đâu?”
Tôi ngừng cười. Ước gì tôi nhớ những gì Nancy nói hôm hướng dẫn tôi cách hôn bằng cách thực hành với gối.
“Đứng im nào, Margaret.”
Tôi đứng im phăng phắc.
Cậu đặt tay lên vai tôi rồi tiến sát lại, sau đó hôn tôi. Nhanh lắm! Không giống trong phim mà có hai người hôn nhau thật lâu đâu. Khi tôi còn đang mải nghĩ về cảnh đó, Philip lại hôn tôi thêm lần nữa. Sau đó, cậu mở cửa, bước ra ngoài.
“Gọi một số đi, Margaret,” Norman giục. “Nhanh lên.”
Tôi không nghĩ ra con số nào trong đầu. Tôi muốn gọi số của Philip Leroy nhưng không nhớ. Thế là tôi kêu số chín và đυ.ng phải Norman Fishbein!
Nó tự đắc ra mặt, cứ làm như tôi cố tình gọi nó. Hứ! Nó gần như chạy vào trong phòng vệ sinh.
Vừa đóng cửa lại, nó nói, “Tớ thích cậu lắm, Margaret. Bây giờ cậu muốn tớ hôn thế nào đây?”
“Hôn phớt vào má thôi,” tôi đáp gọn lỏn.
Nó làm đúng như thế xong, tôi liền vội vàng mở cửa thoát ra ngoài. Chỉ có thế!
Về sau, lúc ở nhà tôi, Nancy nói tôi là người may mắn nhất trên đời và có lẽ số phận đã ghép đôi tôi với Philip Leroy.
“Cậu ấy hôn có ngọt ngào không?” nhỏ hỏi.
“Ngọt ngào ra phết.”
“Mấy lần?”
“Hình như năm. Tớ không nhớ đâu,” tôi đáp.
“Cậu ấy có nói gì không?”
“Không nói gì nhiều.”
“Cậu vẫn còn thích cậu ấy chứ?”
“Tất nhiên!”
“Tớ cũng thế.”
“Ngủ ngon nhé, Nancy.”
“Chúc ngủ ngon, Margaret.”