Chương 7

Ất Tuấn: "Vâng."

Gã nghĩ lại về nội dung hot search, có chút chần chờ: "Cha à, người bị hại có thể một đánh hai, thân phận hẳn không đơn giản, sợ là không thể mượn sức được."

Giám đốc Ất: "Trước tìm được người đi rồi hẵng nói, vẫn là có cơ hội."

Ất Tuấn tiếp tục gật đầu.

Người đem đến "cơ hội" đang bình tĩnh ngồi đối diện bọn họ ăn cơm. Tiếp tục nghe thấy đề tài bàn luận của cặp cha con nọ là việc giám đốc Ất muốn tiến hành đính hồn cho con trai út rồi cho hắn vào công ty thực tập.

Ất Tuấn vô cùng vui vẻ: "Được ạ."

Hắn nhịn không được liếc mắt sang anh trai mình.

Giám đốc Ất nói xong nghĩ rằng con trai lớn sẽ làm càn, thế nhưng chờ đợi rồi chờ đợi, phát hiện đối phương vẫn an tĩnh ăn cơm, khiến ông không khỏi nhìn qua. Mẹ kế ngồi bên cạnh cũng đồng bộ, quay sang cậu con trai lớn kia nhìn.

Cảnh Tây tiếp nhận ba ánh mắt phóng trên người mình, ngẩng đầu nhìn lại: "Làm sao vậy? Bộ trên mặt con có hoa à?"

Giám đốc Ất cùng Ất Tuấn không mở miệng.

Người phụ nữ cười cười, ngữ khí hòa nhã: "Là cha con sợ con có ý kiến khi muốn em trai con vào công ty làm thực tập đó. Con cũng đừng tức giận, cha tạm thời không kêu con vì dự định tiếp theo ông ấy cũng đã an bài sẵn rồi."

Cảnh Tây nhàn nhạt nói: "Con cũng có tính toán của riêng mình rồi."

Người phụ nữ ngẩn ra.

Ất Tuấn theo sát hỏi: "Tính toán cái gì?"

Cảnh Tây nói: "Con cũng không có dự định kế thừa sản nghiệp của gia đình."

Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt của ba người đối diện, tiếp tục: "Doanh nhân nữ đang phát triển, doanh nhân nam thừa kế sản nghiệp, người kế thừa sản nghiệp tương lai,... mọi người không cảm thấy những chức nghiệp trong nhà mình quá mức đơn điệu à, không thấy thiếu điểm gì sao?"

Giám đốc Ất là chính mình tự gây dựng sự nghiệp, tuy nói sự nghiệp phát triển không ngừng nhưng cũng có sóng gió trong gia tộc can thiệp.

Ông ta nhìn qua con trai lớn: "Con muốn làm gì?"

Cảnh Tây lạnh nhạt tuyên bố: "Con muốn lập chí ăn chơi trác táng thoải mái."

Cậu thẳng lưng, nghiêm túc bảo đảm: "Mọi người yên tâm, con không sợ khổ không sợ mệt, chắc chắn sẽ kiên định làm đến nơi đến chốn, đi một bước liền in một dấu chân, làm to làm lớn, tranh thủ thời gian sớm ngày trở thành một tấm gương sáng, đem đến vinh quang cho gia tộc ta."

Ba người còn lại trong gia đình: "..."

Dốc lòng ăn chơi trác táng.

Còn không sợ khổ cực, một bước chân lại in một dấu chân muốn mình làm tấm gương soi đường chúng nhân.

Tin tức này ùn ùn xông vào đại não của ba người đối diện khiến họ phải đơ ra vài giây.

Ngay sau đó, giám đốc Ất trầm mặc.

Con trai lớn mấy năm gần đây càng ngày càng cực đoan, ông đương nhiên chỉ thấy đây là hành động tức giận bộc phát, nói: "Tùy con."

"Cái này làm sao mà tùy con được." Mẹ kế cho rằng chồng mình tức giận, ngữ khí hiền dịu lo lắng nhưng ngôn từ lại đổ thêm dầu vào lửa: "Con mau xin lỗi cha đi, làm sao mà lại muốn ăn chơi trác táng chứ?"

Cảnh Tây: "Không, con không hề nói giỡn."

Cậu nhìn về phía cha: "Cha luôn thiên vị Tiểu Tuấn hơn, cho nên mỗi lần thi cử con đều cố gắng làm thật tốt, hi vọng cha có thể khen con một câu. Nhưng sau này con phát hiện rằng dù con có làm điều gì đi chăng nữa căn bản cha cũng không thèm để vào mắt. Vì vậy con đã thề rằng tương lai sẽ vào công ty, nghĩ cách cướp công ty vào tay mình để khiến cho mọi người phải hối hận."

Đây đều là lời nói thật.

Ba người đồng loạt nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Cảnh Tây thì thầm hỏi nhỏ bạn cộng sự: "Bình thường nguyên chủ xưng hô như thế nào với bạn thân của nữ chính?"

Cộng sự nhỏ đắc lực: "Tiểu Huệ."

Cảnh Tây hướng sang em trai: "Em biết không, anh thích Tiểu Huệ, nhưng em ấy lại thích em."

Ất Tuấn ngay lập tức kinh ngạc: "Gì cơ?"

Trong mắt Cảnh Tây mang theo một tia đau đớn: "Em quả nhiên không biết, em ấy kỳ thực đã thích em rất lâu, nhưng sợ quấy rầy chuyện tình cảm của hai người nên luôn giữ im lặng."