- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn
- Chương 49
Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn
Chương 49
Ất Tuấn thấy Kim Ngữ Mộng gật đầu, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Cảnh Tây: "Em thử nghĩ đi, cao phú soái cùng học bá, em thuộc loại nào?"
Cậu nói tiếp: "Em không chỉ có gì, còn sống tồi, Ngữ Mộng dựa vào gì để tiếp tục ở bên em? Em thử đổi vị trí ngẫm lại, nếu em là em ấy, em có làm như vậy không?"
Ất Tuấn hơi hơi há miệng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Hắn từ nhỏ là một tên công tử con ông cháu cha, đây là lần đầu tiên bị người khác mắng chửi từ đầu đến cuối như vậy. Thế nhưng hắn lại không thể nói lại gì, nửa ngày sau chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Nhưng mấy người không có thích cô ấy."
"Hiện tại không thích thì trong tương lai không bảo đảm cũng như thế." Cảnh Tây nhướng mày, gác một tay lên vai con sói con: "Đúng không, em trai?"
Đoạn Tu Văn trong nháy mắt cơ bắp căng cứng, theo bản năng muốn kéo bàn tay trên vai mình xuống nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ biết đứng im cứng đờ.
Cậu biết được trong tình huống này phải phối hợp với bọn họ nói dối người trước mặt, nên nhẹ nhàng "Phải" một tiếng.
Cảnh Tây vừa lòng thu tay về, nhìn sang Kim Ngữ Mộng.
Kim Ngữ Mộng biết bây giờ đã đến lúc kết thúc, bình tĩnh nói: "Những gì cần nói em đã nói hết vào ngày hôm đó. Em sẽ không quay đầu lại, anh cũng cần phải bước đi tiếp."
Ất Tuấn rơi vào tuyệt vọng.
Hắn sầu thảm đứng đó vài giây rồi xoay người đi vào thang máy. Bởi vì hốt hoảng mà trên đường còn va vào tường.
Quần chúng vây quanh hiện trường hóng dưa yên lặng nhìn bóng dáng thất thểu rời đi của người đàn ông phẩm hạnh "tồi" nào đó, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông "học bá cao phú soái" còn lại.
"Học bá cao phú soái" thản nhiên nhận những ánh nhìn chăm chú của người đi đường, thản nhiên nói: "Sinh hoạt trong trường học thật là vui vẻ."
Đoạn Tu Văn: "..."
Kim Ngữ Mộng: "..."
Cảnh Tây giáo dục lại con sói con: "Em trai, phải nhớ kỹ nha, sau này đừng có học theo tên đó."
Đoạn Tu Văn: "... Nếu anh gọi tên của tôi thì... được."
Cảnh Tây: "Gọi em trai nghe thân thiết hơn mà."
Đoạn Tu Văn: "Tôi không quen."
Cảnh Tây: "Cứ tập nghe trước một tháng đi, nếu vẫn không quen thì chúng ta thương lượng lại."
Đoạn Tu Văn như nhìn thấy trước tương lai cùng với "người mợ đáng kính" trước mặt, vô cùng sáng suốt không cãi lại, cùng hai người họ ăn cơm xong thì rời đi, không tiếp tục dạo trường nữa.
Cậu đã quyết định muốn trực diện với vấn đề, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến vừa đến đây đã chơi một trò lớn như vậy.
Máu của hai người trước mặt đối với cậu đều có hấp lực khó nói, vì vậy ăn một bữa cơm này đối với cậu khá chật vật vì phải hao tổn một lượng lớn chí lực.
Cậu trở về ký túc xá, ngoan ngoãn gọi điện cho chú báo cáo lại sự tình hôm nay. Cậu nghe đầu dây bên kia có tiếng cười liền biết rằng chú đã sớm hiểu rõ tính cách của người nào đó rồi.
Đoạn Trì cười xong, hai mắt híp lại.
Hắn đã cân nhắc nhiều lần chuyện của cháu trai và Kim Ngữ Mộng, thật sự không tìm thấy chứng cứ cho rằng "Ất Chu biết hai người này xứng đôi", cuối cùng chỉ có thể cho mọi chuyện là do trùng hợp.
Hiện tại vừa mới khai giảng, Ất Chu lại gọi hai người họ đến cùng nhau ăn trưa... Là có mục đích riêng, hay là do hắn suy nghĩ nhiều?
Hắn cúp máy, trong đầu hiện lên hình ảnh của thiếu niên, nhịn không được lại vào diễn đàn của trường đại học Cách Trách, quả nhiên nhìn thấy chuyện xảy ra ở nhà ăn đang được thảo luận sôi nổi.
Hắn lướt qua những người ô ô a a khen ngợi bé con nhà mình, lại lần nữa híp mắt. Một lát sau, hắn nhìn thấy ảnh chụp thiếu niên đang khoát tay lên vai cháu trai mình.
[ Không ai cảm thấy hai người này rất xứng đôi à? ]
[ Tôi tôi tôi tôi tôi, tôi cảm thấy! Tin rằng đang ở bên nhau! ]
Giám đốc Đoạn lại nhìn thêm vài bình luận rồi chụp hình gửi cho cháu trai.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn
- Chương 49