Chương 36

Hắn nóng lòng muốn biết rõ mục đích làm việc của thiếu niên này, muốn biết được trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu muốn cái gì... Nhưng hắn biết điều này thực không đúng, bọn họ chỉ mới biết nhau không lâu.

Hắn đều muốn tìm một lí do thật thích hợp để tìm gặp cậu, trong đó còn cố gắng tính toán nâng cao khả năng khắc chế của mình, muốn bất động thanh sắc từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cậu. Ai ngờ đối phương không làm gì cả, trực tiếp cho hắn một cú sốc lớn như vậy.

Cảnh Tây không chỉ khiến hắn sốc lớn, còn từ bị động biến thành chủ động, thuận thế đổi đề tài.

"Giám đốc Đoạn.", cậu nhướng mày nhìn hắn: "Hôm nay trên người tôi không có bất kỳ thương tổn nào."

Đoạn Trì đem tiếng cười trầm thấp trong cổ họng của mình áp trở về, một mặt thản nhiên: "Tôi biết rồi."

Hắn bước lên phía trước nửa bước, kéo gần khoảng cách của cả hai.

"Lần này không phải vì ngửi thấy mùi máu. Lần này là do thích em."

Ngữ khí của Cảnh Tây vô cùng thành khẩn: "Anh là người tốt, tôi cảm thấy..."

Đoạn Trì đánh gãy ngay lập tức: "Tôi không phải người tốt."

Cảnh Tây càng thêm thành khẩn: "Tôi là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, không thể ở bên cạnh người xấu được."

Đoạn Trì hỏi: "Vậy nếu tôi là người tốt thì sao?"

Cảnh Tây không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy thì sẽ có người tốt hơn tôi phù hợp với anh."

Đoạn Trì cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay lên nhéo nhéo cằm cậu: "Sợ là không có người tốt hơn em rồi."

Hắn chỉ nhéo một chút rồi thả tay ra, lùi về sau kéo dài khoảng cách như ban đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.

Tuy rằng hôm nay bị buộc đến bước phải thú nhận ra, hắn lại không thấy có vấn đề gì, còn thấy có chút nhẹ nhõm vì không cần giấu giếm nữa. Hắn hiểu rõ Chưa phải thời điểm thuận lợi, chưa thể có được người hắn muốn. Thế nhưng về sau có một điểm tốt là không cần phải nghĩ cách để gặp cậu nữa, có thể trực tiếp theo đuổi rồi.

Bên này thì Cảnh Tây không thể lạc quan nổi, vì cậu biết rõ Đoạn Trì không phải là người từ bỏ dễ dàng như vậy.

*truy thê áu áu áu áu áu áu áu áu áu áu áu

Cảnh Tây nghĩ rồi lại nghĩ, có thể mượn cơ hội này để đuổi người đi. Câu "Chúng ta trước mắt cần bình tĩnh thêm mấy ngày..." đang chuẩn bị nói ra đã bị Đoạn Trì ngăn lại.

Đoạn Trì: "Tôi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu của cháu trai vang lên. Đối tượng là Kim Ngữ Mộng."

Cảnh Tây đem lời chuẩn bị nói nuốt ngược trở về, ảnh đế mode on, hai mắt trợn to kinh ngạc: "Gì cơ?"

Đoạn Trì đánh giá vẻ mặt của cậu, nói tiếp: "Vừa báo động trong đêm nay, tôi phải đi xem, em đi không?"

Cảnh Tây theo lẽ thường sẽ phải đi.

Cậu cùng Kim Ngữ Mộng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy nhiên dù cho Đoạn Trì không biết điểm này, chỉ tính một đoàn bát nháo cậu gây ra cho cô vào lễ đính hôn cũng đủ để cậu phải đến xem cô bây giờ như thế nào.

Cậu dựa theo logic bình thường, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi thêm: "Vòng tay của cháu trai anh kêu, anh còn chạy đến chỗ tôi làm gì?"

Đoạn Trì thành thật: "Tôi đang trên đường đến thì chuông mới kêu. Muốn gặp em để hỏi em có muốn đi cùng không."

Cảnh Tây "ồ" lên, nhắc nhở: "Anh nói với tôi cháu trai anh cùng hai người bạn của cậu ta đều là Dị Lang, vậy thì lát nữa dặn họ cách xa tôi ra một chút."

Đoạn Trì gật gật đầu, bảo cậu thay quần áo đi.

Cảnh Tây vừa xoay người, cửa phòng liền có người gõ cửa.

Hai người liếc qua nhau.

Cảnh Tây cất tiếng hỏi: "Ai vậy?"

"Là tụi tôi nè.", đám ăn chơi trác táng la lên.

"Chúng tôi mua đồ ăn với bia, còn có bài poker nữa đó, anh em sẽ giúp cậu giải trí thật vui vẻ!"

Cảnh Tây lại nhìn sang Đoạn Trì, đẩy hắn vào bức tường phía sau giấu đi. Chắc chắn người ở ngoài cửa không thể nhìn thấy mới ra ngoài nói: "Đồ ăn thì để lại, còn chơi thì... hẹn khi khác đi nha."