Hệ thống nhỏ thật lòng nói: "Mỗi ngày cậu ta chỉ di chuyển đến hai nơi, một là từ nhà đến công ty, hai là từ công ty về nhà, còn lại không đi đâu hết. Hai anh em của cậu ta cũng giống như vậy, đều là từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà. Cho nên trong thời gian này nam chính chỉ tiếp xúc với chú cùng hai người anh em, nhiều nữa là mấy đồng nghiệp trong công ty.
Cảnh Tây từ tình huống thảm đạm thê lương lấy ra một khả năng: "Tới Khâu Tự lâu như vậy vẫn chưa được đi chơi một chuyến, hẳn là rất stress nhỉ?"
Hệ thống nhỏ: "Ý của ngài là sao?"
Cảnh Tây không trả lời, mở di động tìm tên Kim Ngữ Mộng trong danh bạ nhắn qua một tin.
Kim Ngữ Mộng để cho bản thân "bình tĩnh" hơn nên nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày.
Thương tâm của cô từ mấy ngày trước đã không còn nhiều, bây giờ chỉ hơi buồn bã một chút. Bên giờ thấy cậu liên lạc với mình, nghĩ thầm cũng muốn quay trở lại cuộc sống vui vẻ trước kia nên giả vờ bảo mình vẫn khá tốt.
Kim
: [ Hiện tại anh đang ở đâu? Em nghe nói anh bị đuổi khỏi nhà rồi?
]Cô chỉ biết chuyện này khi đã về nhà.
Dù đám ăn chơi trác táng kia miệng mồm hơi bát quái nhưng đối với Ất Chu vẫn có chút cảm tình, nhanh chóng đem sự tình ngày xưa của Chu gia thông báo rộng rãi. Giám đốc Ất sĩ diện như vậy, không biết khi trở về phát hiện lịch sử đen tối lúc trước bị đào ra sạch sẽ sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Thế nhưng Kim Ngữ Mộng cũng không rõ mục đích của Ất Chu là gì.
Liên hôn hai nhà không còn, đối với Ất gia không phải tổn thất quá lớn. Cậu một chút thế lực cũng không có liền bị đuổi ra ngoài như vậy, không biết về sau có thể làm được gì.
Cô nhiều lời hơn một câu:
[ Nếu anh cần em giúp gì cứ nhắn nhé.
]
Cảnh Tây nhanh chóng nhắn một tin thật dài thật dài:
[Thực sự cũng không có việc gì, ngược lại là em cần phải chuẩn bị tốt để bước tiếp nữa kìa bởi vì vẫn sẽ có nhiều người khuyên bảo em, rồi còn thằng em quý hóa của anh cũng nhanh chân đến trước cửa nhà em tạ tội, nếu như em không ra gặp hắn, hắn đau thương đứng trước cửa chờ em cho đến khi em ra mặt mới thôi.
]Kim Ngữ Mộng nghĩ lại hình ảnh đó, tức khắc nhíu mày, lại đọc tiếp tin nhắn của đối phương.
[ Cảm ơn em nhiều, nhưng hiện tại anh không cần giúp đỡ gì cả. Anh đang dự định tranh thủ khoảng thời gian trước khai giảng đi giải sầu một chút.
]Kim:
[ Anh đi đâu vậy?
][ Anh chưa nghĩ ra, vẫn còn đang lên kế hoạch. Anh khuyên em cũng nên ra khỏi nhà thư giãn một chút, đừng ở nhà trồng nấm mãi.
]
Kim Ngữ Mộng cũng nghĩ trong lòng như vậy, hàn huyên cùng cậu thêm hai câu, tự hỏi mình nên đi đâu chơi.
Cảnh Tây nở nụ cười nhạt, dặn dò hệ thống nhỏ chú ý đến tiến triển tiếp theo.
Chờ nó xác định được địa điểm nữ chính muốn đến chơi, cậu hỏi lại về sở thích của ba con sói con, sau đó sắp đặt một chút đồ vật ở chỗ nữ chính muốn đến. Cậu tự tay viết hai bài báo quảng bá du lịch khác nhau, phân phó cộng sự nhỏ cấp tốc gửi cho một trong hai người.
Hệ thống nhỏ thắc mắc: "Còn một cái nữa thì sao?"
Cảnh Tây: "Không cần gửi, gửi cùng lúc như vậy dễ lộ ra sơ hở."
Hệ thống nhỏ nhận được phiếu bé ngoan, làm việc chăm chỉ: "Cách này ngài nắm chắc ổn không?"
Cảnh Tây: "Có thể, ngươi cứ từ từ đợi xem đi."
Đợi liền đợi qua ba ngày.
Trong lúc Cảnh Tây nhận những lời tâm tình an ủi của chúng bạn, tạm thời từ chối những lời mời của họ, vén tay áo chuyên tâm chăm sóc hoa trong vườn, thuận tiện mỗi ngày gửi cho nhóm sói con vài tin tức du lịch.
Tên người yêu cũ thối kia quả nhiên chạy đến Kim gia làm loạn, đáng tiếc Kim Ngữ Mộng nghe lời Cảnh Tây đã nhanh chóng đi xa, khiến hắn sống trong mơ mơ màng màng. Mà tình địch tương lai của hắn – nam chính rốt cuộc cũng đã thuận lợi kết thúc chuyến công tác, cùng hai người anh em của mình ra ngoài dạo chơi một vòng.