Chương 20

Hắn không quá thèm khát máu, dù có đi chăng nữa cũng không muốn đυ.ng vào loại đắng ngắt lạnh lẽo ở trong thùng đông lạnh.

Hắn muốn uống máu có độ ấm, không cần quá nhiều, chỉ một chút là được. Hắn tưởng tượng đến bản thân dán lên làn da tinh tế kia chậm rãi nhấm nháp, nhẹ nhàng hôn lên mặt, lên môi, lên từng vết thương âm ỉ máu.

"Ong-"

Mới vừa ngừng, tiếng chuông bén nhọn lại vang lên.

"..." Nhân viên nghiên cứu mếu máo: "Tốt nhất ngài vẫn nên uống thuốc đi..."

Cuối cùng Đoạn Trì cũng không nói gì, tự mình điều chỉnh về trạng thái ban đầu.

Hai người ngồi trên xe đến một nhà hàng gần lâu đài, nhanh chóng đến phòng đã đặt trước, cùng người ở viện nghiên cứu kiên nhẫn chờ đợi nhân vật gây chuyện kia đến.

Vòng tay cảnh báo của Dị Lang báo động một lần sẽ ở cục cảnh sát, lần thứ hai vang lên sẽ trực tiếp báo cho viện nghiên cứu xử lý.

Người ở viện nghiện cứu ngồi trong phòng đã sớm biết được vòng tay của giám đốc Đoạn vang lên hai lần, bây giờ nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn liền bắn một ánh mắt sang đồng nghiệp, lén lút phát tin tức.

[ Sao lại thế này? Là do thiếu niên kia chơi quá lớn, bị cha đánh ra máu, kí©h thí©ɧ giám đốc Đoạn à? ]

[ Không phải, đúng là cậu ta chơi nhà mình một vố, nhưng người đến bệnh viện là cha cậu ta. ] Nhân viên nghiên cứu đã điều chỉnh lại biểu tình.

[ Vậy là cậu ta thực sự thành công hành em mình một trận rồi? Kể nhanh kể nhanh, tôi tò mò quá! ]

Nhân viên nghiên cứu đơn giản kể sơ cho đồng nghiệp nghe về chuyện máy ghi âm, sau đó chuyển sang chính sự, thiếu niên nọ là sinh viên của đại học Cách Trách.

Quần thể Dị Lang quá nhỏ, cháu trai Cùng hai vị tiểu bối của giám đốc Đoạn cũng vào đại học ở Khâu Tự, chuyện này người ở viện nghiên cứu đã sớm biết, cho nên sau khi xem tư liệu của Ất Chu, hẳn là nên nói một câu với giám đốc Đoạn.

[ Chuyện này hai người còn chưa nói qua sao? Từ từ, chờ ngày hôm nay nói chuyện xong rồi bàn sau, dù sao cũng chưa khai giảng mà. Cậu xem hình tượng cùng thực lực của giám đốc Đoạn kìa, vạn nhất họ gặp nhau rồi vừa ý muốn ký kết huyết khế thì ba người kia sẽ không thể đi học à? Cậu đã tiếp xúc với giám đốc Đoạn một thời gian rồi, cảm thấy có khả năng đó không? ]

Nhân viên nghiên cứu trong lòng ha hả hai tiếng [ Cậu ta đồng ý cùng giám đốc Tổng gặp mặt rồi, cảm ơn anh đã quan tâm. ]

[ Thảm như vậy!!! Giám đốc Đoạn từ nay về sau phải làm sao bây giờ? ]

Nhân viên nghiên cứu nghĩ đến mình vừa ở trên xe mở ống nghiệm máu ra mà giám đốc Đoạn cũng không uống, hơi bình tĩnh lại: [ Tôi cảm giác ngài ấy sẽ không làm ra chuyện gì lớn đâu... ]

[ Chẳng lẽ vì Ất Chu có thể chất đặc thù, tuy rằng hấp dẫn nhiều Dị Lang khác nhưng với ngài ấy lại có chút kém hấp dẫn à? ]

Nhân viên nghiên cứu: [ Cũng có thể là khả năng khống chế của giám đốc Đoạn thực sự rất kinh người. ]

[ Hai người bọn họ thật kỳ lạ nha. ]

Một trong hai người "thật kỳ lạ" nào đó đang không coi ai ra gì mà xem thực đơn, một người còn lại đem chuyện xưa của Chu gia chia sẻ cho đám ăn chơi trác táng, tiếp theo bùi ngùi tiếc hận từ biệt với những người anh em chí cốt, mang theo áo khoác chậm rì rì bước đến nhà hàng.

Cậu alo cho cộng sự nhỏ có hơi chút thiểu năng: "Ngươi vừa mới gào cái gì?"

Hệ thống nhỏ vì lo lắng cho chủ nhân mà bị đánh giá là thiểu năng oe oe: "Vòng tay của giám đốc Đoạn báo động tới hai, hai lần huhu."

Cảnh Tây nhìn đồng hồ: "Lúc đó hắn đã đi chưa?"

Hệ thống nhỏ: "Đã ngồi trên xe."

Nó tiếp tục phân tích: "Hơn nữa, từ khoảng cách giữa ngài và hắn thì hắn không thể ngửi thấy mùi máu của ngài."

Vậy thì chỉ có một loại khả năng.

Vòng tay của Đoạn Trì báo động không phải hắn bị kí©h thí©ɧ vì "máu", mà là vì "người".