Cảnh Tây: "Anh biết mà, nhưng anh muốn tìm cơ hội để trả thù họ, vì vậy đã bày một số trò vặt, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn."
Cậu xem xét lại tiền căn hậu quả*, lấy máy ghi âm ra, đẩy đến trước mặt cô.
*tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nayKim Ngữ Mộng nghi hoặc lấy máy ghi âm nghe. Trong chốc lát đã nghe xong, hai mắt trợn tròn. Đầu óc cô trống rỗng, cũng không biết đoạn băng ghi âm kết thúc khi nào.
Cảnh Tây đánh giá cô: "Em thấy như thế nào?"
Kim Ngữ Mộng cả nửa ngày sau mới hoàn hồn, hai mắt đỏ bừng, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: "Copy cho em một phần."
Cảnh Tây rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô: "Em có muốn hủy bỏ đính hôn không?"
Kim Ngữ Mộng hỏi ngược lại: "Em có nên không?"
Cảnh Tây: "Hẳn là nên."
Cậu ôn hòa nói: "Nhưng nếu Ất Tuấn giải thích rằng nó không cự tuyệt khi ôm Tiểu Huệ vì nó muốn trấn an tinh thần của Tiểu Huệ, rồi khi Tiểu Huệ hôn nó, nó không đẩy ra vì cảm thấy quá bất ngờ, em sẽ tính sao? Hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm, gia đình, bạn bè của em sẽ khuyên em nguôi giận. Hơn cả, khi em về nhà đòi cha mẹ hủy hôn, cha mẹ em hỏi rõ nguyên do sẽ bắt Ất Tuấn xin lỗi, nhưng buổi lễ sẽ không hủy vì đã phát thiệp mời hết rồi."
Kim Ngữ Mộng cắn cắn môi.
Cô biết, người nhà hai bên đều đặt nặng vào buổi lễ đính hôn, thực lòng yêu thương, chúc phúc cho họ chỉ có vài người, còn những người còn lại đều là dựa hơi vào mối liên hôn này.
Cô bình tĩnh ngẩng đầu: "Vậy anh muốn làm thế nào?"
Cảnh Tây ở trong lòng khen ngợi một tiếng, đan tay lại ngả người ra phía trước một chút: "Anh còn tưởng bọn họ có thể khiến cho em ghê tởm, vậy mà em còn muốn giữ lại cho những người đó chút mặt mũi à? Không phải trực tiếp xé xác sẽ tốt hơn sao?"
Cậu rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô.
Kim Ngữ Mộng nhận lấy tờ khăn giấy của đối phương.
Cô lau khô nước mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, gọi một ly cà phê rồi nhìn đối phương: "Anh nói đi."
Hai người nói chuyện nửa tiếng đồng hồ rồi từng người một rời đi.
Ba ngày sau, lễ đính hôn được tiến hành.
Nơi tổ chức là ở sân một tòa lâu đài nổi danh ở Khâu Tự, người nhà hai gia đình đều đã ở đây từ tối hôm trước.
Cảnh Tây cũng là người nhà chú rể, sáng sớm nay đã rời khỏi giường, đứng trước gương to sửa sang lại tây trang liền thấy em trai xuất hiện mượn dụng cụ chỉnh hình.
Không chỉ có Ất Tuấn mà còn có mẹ kế của hắn.
Ở thời đại này, kĩ thuật chỉnh hình đã tương đối cao cấp, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi, thế nhưng vẫn là làm giải phẫu, sẽ phải chịu đau.
Dụng cụ chỉnh hình này có thể ngay lập tức làm cho ngũ quan đẹp hơn, chỉ thay đổi biên độ cực kỳ nhỏ, có thể kéo dài 8 tiếng. Nhiều người muốn mình xinh đẹp hơn đều muốn trang điểm, chỉnh sửa bản thân một chút.
Hai người đã nhìn thấy Ất Chu thay đổi, cũng đặt hàng mua dùng thử, đáng tiếc lại không có vẻ đẹp như Ất Chu.
Bọn họ vốn định từ bỏ, nhưng nghĩ lại trường hợp ngày hôm nay liền không nhịn nữa, chạy đến đây. Dù sao thì khi sử dụng dụng cụ đều có ghi chép số liệu, bên cạnh còn có chuyên viên trang điểm, họ không sợ Ất Chu sẽ khiến bọn họ xấu xí đi.
Cảnh Tây cũng đoán trước được tình huống nên đã chuẩn bị sẵn dụng cụ.
Khi thấy hai người đến, cậu liền lấy đồ đưa qua, họ muốn nghe cậu hướng dẫn sử dụng, cậu cười nói vui vẻ, tận tình chỉ bảo, nhấn nút có biên độ lớn nhất.
Ất Tuấn nháy mắt la lên: "Đau đau đau!"
Cảnh Tây nghi hoặc dừng lại: "Làm gì mà đau như vậy? Mỗi ngày anh đều dùng mà, không có đau."
Ất Tuấn: "..."
Da mặt anh không có dây thần kinh cảm giác hả?!
Cảnh Tây khuyên bảo: "Em nhìn mặt anh đi, nghĩ lại nào, chịu khổ chút có sao đâu."