Đoạn Trì: "Được."
Đề tài dừng lại ở đây, Cảnh Tây nói cho hai người thời gian và địa điểm của buổi lễ rồi nhanh chóng rời khỏi Tinh Võng.
Hệ thống nhỏ: "Ồ ngài thế nhưng lại đồng ý gặp mặt giám đốc Đoạn nha."
Cảnh Tây "ừ" một tiếng.
Bởi vì khi cha cậu nhắc tới Đoạn Trì, dù biết chắc sẽ bị từ chối nhưng vẫn có lòng gửi thiệp mời. Bọn họ hẳn nghĩ người nọ sẽ không xuất hiện, vậy thì khi hắn ta chân chân chính chính có mặt tại buổi lễ, không biết sẽ náo động như thế nào.
Đương nhiên cậu cũng không hiểu rõ Đoạn Trì, xác suất hắn đến và không đến là 50-50, vẫn cần phải nghĩ cách khác để cứu lấy nhiệm vụ.
Nghĩ góc độ khác thì trong quá trình cậu ở thế giới vẫn sẽ xui xẻo gặp một Dị Lang khác, lại xui xẻo hơn có thể dính hố bom "one and only", khẳng định không thể trốn tránh mãi.
Đoạn Trì qua một tuần bình tĩnh, nếu muốn gặp thiếu niên trong hiện thực thì không cần phải chờ lâu lắm. Vốn dĩ hắn cũng dự tính sẽ chờ đợi một tuần, thời gian đích thực vừa khớp, vì vậy không chần chừ quyết định đi.
Cảnh Tây nghỉ ngơi một đêm, tranh thủ nghe đoạn ghi âm của em trai và Tiểu Huệ.
Tuy rằng không có thân mật, cũng không làm gì khác thường nhưng Tiểu Huệ có khóc lóc đòi ôm Ất Tuấn, em trai của cậu ngay lập tức đồng ý.
Hệ thống nhỏ: "Nếu hắn nói là đó là cách tốt nhất để an ủi một cô gái vừa muốn tự sát, ngài nghĩ nữ chính liệu có tin không?"
Cảnh Tây cười cười: "Gấp làm gì? Ngươi phải tin tưởng thực lực của Tiểu Huệ chứ, càng gần đến ngày đính hôn, cô ta sẽ càng "thống khổ" hơn."
Hệ thống nhỏ ồ lên cảm thấy rất có đạo lý, mười phần nhiệt tình tiếp tục theo dõi hai người.
Cảnh Tây thu thập một phen, lại khởi động xe thể thao rời đi, nhanh chóng đến trước một tòa nhà cũ kĩ.
Sau khi Chu gia phá sản, biệt thự bị tịch thu, mấy năm vừa qua đã qua tay hai vị chủ nhân.
Trước khi ông nội Ất Chu qua đời đã đem biệt thự này mua lại, để lại cho Ất Chu, cũng đem một số vật dụng cũ ngày trước của Chu gia tìm về.
Cảnh Tây mở cửa, phân phó cộng sự nhỏ mở bản đồ khu biệt thư ra, còn có khả năng thì tìm cho cậu video hiện trường ngày xưa.
Mấy năm qua toàn bộ hệ thống người máy AI ở biệt thự đã thay đổi vài phiên bản, may mắn thay dù cho có nâng cấp hay dỡ bỏ thì hệ thống nhỏ vẫn có thể tìm được dấu vết rồi khôi phục lại, sau đó gửi dữ liệu vào điện thoại di động của Cảnh Tây.
"Ngài muốn làm gì vậy ạ?"
Cảnh Tây cười nói: "Đương nhiên là làm gì đó hữu dụng rồi."
Cậu chậm rãi bước vào biệt thự.
Nơi này không có vườn hoa rộng lớn, nhưng cũng vô cùng yên tĩnh. Cậu chọn ra vài điểm không hài lòng, liên lạc với công ty nội thất, chờ nhân viên đến đây bắt đầu làm việc rồi mới rời đi.
Về đêm, giám đốc Ất tâm trạng vui mừng phấn khởi trở về nhà, kể rằng ở bữa tiệc đã gặp được Đoạn Trì, cũng ngay vừa lúc mọi người xung quanh đang nói về việc đính hôn của con trai, Đoạn Trì đã đáp ứng, tỏ vẻ sẽ đến.
Mẹ kế cùng Ất Tuấn đều vô cùng kinh hỉ: "Thật sao? Không phải chỉ là thuận miệng nói thôi ư?"
"Thật sự đấy.", giám đốc Ất cười nói: "Hắn kỳ thật không cần nói gì về việc này, nếu đã chủ động nói ra hẳn là sẽ đến thật."
Ông cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, suy đoán nói: "Ở đây hắn có công ty con, tôi nghe ra hắn có ý tứ muốn ở Khâu Tự phát triển hơn, chúng ta và Kim gia ở nơi này có địa vị gì? Hai nhà cùng liên hôn, hắn đến tham dự cũng không phải là ngoài ý muốn."
Cảnh Tây lười nhác ngồi trên ghế sô pha giội một gáo nước lạnh: "Con cảm thấy rằng địa vị của hai nhà cũng không đến mức phải làm hắn tự mình đi một chuyến đâu."
Ba người tức khắc trừng mắt.
Giám đốc Ất giáo huấn cậu: "Đạo lý đối nhân xử thế thì con biết cái gì? Con xem lại cái mồm quạ đen của mình đi!"