Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chữa Bệnh Điên Cho Mấy Tổng Tài

Chương 22: Nói chuyện với linh hồn gốc của nguyên chủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Thư Kiều khai mở ra một luồng ánh sáng từ sóng não, sau đó trước mắt cô liền hiện lên vô số kiến trúc độc đáo mà chỉ người cùng đẳng cấp mới có thể nhìn thấy. Thẩm Thư Kiều sải bước trên một cầu thang uốn lượn màu trắng pha lê tinh xảo, tiến thẳng đến căn phòng bí ẩn kia.

Người ở căn cứ xem căn phòng này như một trong những phòng tiếp khách, chỉ chuyên dùng cho những linh hồn bị mắc kẹt của những cuốn tiểu thuyết. Ở căn cứ có hàng chục căn phòng như thế này, xung quanh mỗi phòng đều tỏa ra một làn khói xanh tím rất kỳ lạ.

Có rất nhiều cuốn truyện có mô típ là nhân vật chính trùng sinh, trước khi trùng sinh thì có số phận thảm thương, sau khi tèo thì đột nhiên bị mắc kẹt ở đâu đó, vô tình thấy được cuốn tiểu thuyết rồi phát hiện mình là nhân vật phụ, sau đó trùng sinh báo thù. Tất cả bọn họ đều đã từng bị mắc kẹt trong những căn phòng như thế này, những cuốn tiểu thuyết sáng bất thường bay lơ lửng trên kệ sách, dụ bọn họ cầm lấy rồi đọc để giải mã số phận cũng là do người của Cục An Ninh Không Gian cố tình sắp xếp.

Không gian ở đây gần như là vô hạn, quan trọng là người bước vào ‘’có thể thấy’’ được vật thể bên trong hay không. Chỉ những người ‘’được cho phép’’ mới nhìn thấy thứ cần thấy, đây là cách mà bọn cô phân phối các ca trùng sinh, xuyên không như bình thường. Mô típ thường thấy là bọn họ sẽ ‘’biết trước cốt truyện’’ một phần nào đó.

Nhìn thấy Thẩm Thư Kiều, bức tường ngỡ như trong suốt đột nhiên mở ra một cánh cửa. Nhìn vào bên trong, cô có thể thấy trọn bộ nội thất bên trong của nó. Trên chiếc ghế sofa, một người phụ nữ mặc vest đen với mái tóc ngắn cá tính đang ngồi đợi sẵn. Vẻ mặt người phụ nữ bình tĩnh đến mức không nhìn ra là cô ta đang trong một tình huống đặc biệt.

‘’Chào, tôi là Thẩm Thư Kiều.’’

‘’Tôi đã biết, cảm giác sống trong thân thể tôi như thế nào?’’ Người phụ nữ hỏi đùa.

‘’Không có gì đặc biệt, có điều là cô giàu cho nên tôi cũng sống khá thoải mái.’’

Người phụ nữ này chính là ‘’Lâm Tư Dung’’ thật, là nguyên chủ nhân vật bà mẹ đáng thương trong tiểu thuyết. Lâm Tư Dung thực chất đã không còn trên đời kể từ khi ngất xỉu do bị chọc tức, một phần bởi vì cô ấy đã quá lao lực với cường độ làm việc dày đặc. Sau khi tèo, linh hồn của cô ấy bị Cục An Ninh Không Gian giữ tại đây, để cô ấy đọc cuốn tiểu thuyết gốc, nhận ra số phận lót đường của mình cũng như chứng kiến Thẩm Thư Kiều xuyên vào.

‘’Cô Thẩm, tôi không biết cô là ai, cũng như tại sao lại có thể làm chuyện hoang đường như đổi hồn nhập xác này. Tôi biết có lẽ bây giờ mọi lý lẽ thông thường đã không thể dùng để giải thích tình hình chúng ta bây giờ nữa, nhưng dù sao tôi cũng muốn nói với cô vài điều.’’

‘’Cô Lâm cứ thoải mái, có điều tôi không dám chắc là có thể đáp ứng mọi nhu cầu của cô.’’

Thẩm Thư Kiều biết rõ Lâm Tư Dung là một người mẹ, ít nhiều cũng sẽ có chút mềm lòng. Nhưng nếu như vậy thì mọi nỗ lực của cô coi như là công cốc, đổ sông đổ bể hết. Vì vậy, mấy yêu cầu như sống lại chăm sóc con trai hay gì đó thì miễn đi.

‘’Ban đầu, tôi cũng rất xót khi thấy cô đối xử với Chí Hạo như vậy. Nhưng tôi đã xem hết cả rồi, tôi không thể nói là cô sai. Nó đúng là cần phải dạy dỗ lại, có điều là một người mẹ thì tôi không muốn nhìn thấy con trai mình như vậy.’’

Đúng như Thẩm Thư Kiều dự đoán, Lâm Tư Dung ít nhiều cũng có chút xót xa của tình mẹ.

‘’Cô Lâm, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích cho cô một chút. Tôi không rõ con trai cô trước khi gặp nữ chính là người như thế nào, bởi vì trong tiểu thuyết không có đề cập. Cho nên những câu mắng của tôi đều là mắng nhân vật ‘’Lâm Chí Hạo’’ trong tiểu thuyết, không phải con trai cô. Sau khi tôi xuyên vào, mọi thứ đã lệch ra khỏi quỹ đạo, cho nên từ bây giờ con trai cô sẽ có thể tự sống cuộc đời của chính hắn.’’

‘’Sống cuộc đời của nó?’’

‘’Không sai, sống bằng đầu óc của anh ấy, không còn bị ngòi bút của tác giả chi phối nữa.’’

Lâm Tư Dung giống như chỉ muốn nghe được câu này, sau khi biết được như vậy thì mỉm cười hài lòng.

‘’Cảm ơn, tôi không có gì để nói nữa. Bây giờ tôi sẽ đi đầu thai hay sao?’’

‘’Cô Lâm, đây là cục An Ninh Không Gian chứ không phải địa phủ. Ở đây đều là nhân vật trong sách trong truyện, không phải là thực thể có thật nên không có chuyện đầu thai. Chúng tôi sẽ sắp xếp lại ký ức của cô, rồi trả về thế giới ban đầu. Từ nay về sau, cô cứ sống theo chính mình là được.’’

Thẩm Thư Kiều nói xong thì đứng lên chuẩn bị rời đi, còn bồi thêm một câu: ‘’Chúng tôi không phải thần tiên, nên cũng không có đặc quyền hay phép thuật gì cho cô đâu.’’
« Chương TrướcChương Tiếp »