Chương 9: Em biết nấu cơm không?

“Có chuyện gì vậy?” Tiếng nói của Tần Mộ Đông bình đạm vang lên, lộ ra sự trầm thấp nam tính đặc trưng.

Diệp Sơ Thần lập tức lấy lại tinh thần, biết mình đã gọi sai số, nàng tùy ý trả lời: “Tôi đột nhiên nhớ tới tôi có thể chuyển phát nhanh áo của chú cho chú, chú khỏi cần phải vất vả chạy tới một chuyến.”

Sau một lúc lâu, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Được.”

Khi Diệp Sơ Thần đang sắp xếp lại lời bỗng nghe được thấy có âm thanh khác bên phía Tần Mộ Đông, là tiếng phụ nữ, gọi Mộ Đông.

Lỗ tai của nàng bắt đầu nóng lên, cuộc gọi nhầm này có phải chậm trễ người ta nói chuyện yêu đương hay không, âm thanh nàng nói chuyện có chút cứng nhắc: “Chú Tần, vậy tôi không quấy rầy chú nữa.”

“Tâm tình không tốt?” Nàng nghe thấy tiếng nói dễ nghe trầm thấp của hắn, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác hư không chưa từng có, nàng nghĩ có thể do thời tiết đáng chết này tạo ra.

Bên kia lần thứ hai vang lên âm thanh thúc giục của phụ nữ, nàng hơi hơi nhíu mày nói: “Bình thường thôi, chú Tần, cảm ơn chú đã quan tâm.”

“Ừ, áo cứ để ở chỗ của em trước, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.”

Diệp Sơ Thần hồi tưởng lại cảnh tượng khi tiếp xúc với Tần Mộ Đông, bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn thật ra là người nhẹ nhàng, tựa như mỗi lần nói chuyện với nàng luôn hạ thấp giọng, dịu dàng, khóe miệng gợi ý cười nhàn nhạt, có khi không thú vị, nhưng làm người cảm thấy cảm giác hết sức an toàn.

Trong đầu nàng liên tưởng đến cảnh Tần Mộ Đông có phải cũng rất dịu dàng với người phụ nữ kia hay không, cũng có lẽ đêm dài, bọn họ còn sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Nghĩ như vậy, nàng thế nhưng cảm thấy áo trên tay có chút dơ.

*

Diệp Sơ Thần không phải là người thích khoe ra hay thích chia sẻ tâm tình, cũng càng không phải người hay up bài trên wechat.

Trong lòng nàng giấu chút tâm tư, nàng muốn biết Tần Mộ Đông có phải là một người sẽ nhấn like cho người khác hay không.

Sau khi nói lười tạm biệt với Lâm Đông Thăng, nàng chia sẻ ảnh chụp ở công viên ban ngày lên.

Ba ngày có thể thấy được cả vòng bạn bè, ba ngày qua đi, nàng không thấy cái like nào thuộc về Tần Mộ Đông.

Nàng xóa bài cũ vì đã nghiệm chứng Tần Mộ Đông sẽ like cho vòng bạn bè hay không rồi, sau đó lên bài khác chỉ cho mình Tần Mộ Đông có thể thấy được trong vòng bạn bè —— Rõ ràng đã quen với cô đơn, vì sao bỗng nhiên mong mỏi ấm áp.

Vừa up bài lên vòng bạn bè không bao lâu, liền có thông báo reaction.

Nàng cho rằng hắn sẽ bình luận, nhưng rồi ba ngày qua đi, bài đăng bị ẩn với vòng bạn bè lẻ loi nằm đó, nàng lần nữa chọn xóa, muốn đăng thêm cái gì đó, nhưng cũng không biết đăng cái gì.

*

Nhoáng cái đã sắp đến lễ Giáng Sinh, áo khóa nam treo trong tủ quần áo của Diệp Sơ Thần gợi nàng lần nữa nhớ tới Tần Mộ Đông.

Khi lấy di động ra chụp ảnh cố ý khoe bàn tay xinh đẹp ra, ngón tay trắng nõn xinh xắn nắm móc áo, sau khi chụp ảnh xong thì gửi cho Tần Mộ Đông.

Áo này để ở chỗ tôi đã lâu, chú có thể gửi địa chỉ cho tôi không?

Trước lễ Giáng Sinh một đêm, hắn trả lời tin nhắn của nàng: tôi ở gần trường học của em, em có thời gian có thể tới đây gặp tôi.

Lên lớp buổi chiều, Diệp Sơ Thần đi học quên mang di động, trở lại ký túc xá đọc được tin nhắn có chút hối hận, ảo não bản thân không nhớ mang di động, rồi lại làm bộ thảnh thơi trả lời lại : Xin lỗi chú, giờ mới đọc được tin nhắn.

Duyệt Phủ Hoa Uyển khu 3 căn 2102, em mang đến đây cho tôi đi.

Diệp Sơ Thần nghĩ thầm Tần Mộ Đông sao có thể để nàng đi một mình đến nhà, lòng mang lòng hiếu kỳ, nàng đáp lại: Từ chỗ ở của tôi đến là 3.7 km, đó là chỗ nào?

Nhà của một người bạn.

Diệp Sơ Thần cảm thấy nàng không nên đi, nhưng tay lại không nghe lời gõ địa điểm lên phần mềm đặt xe, ở cửa tiểu khu bồi hồi ước chừng gần mười phút, nàng gọi wechat cho Tần Mộ Đông.

“Tôi đang ở cửa Duyệt Phủ Hoa Uyển rồi, bảo vệ không cho tôi đi vào.”

“Em chờ tôi một chút.”

“Không cần, tôi gửi đồ ở phòng bảo vệ, lúc nào chú tiện xuống nhà thì lấy.”

“Em biết nấu cơm không?” Tần Mộ Đông đột nhiên hỏi câu không liên quan đến lời nói của nàng, Diệp Sơ Thần hả một tiếng, nghe thấy âm thanh thang máy ting ting, nàng nói: “Không quá giỏi.”

“Tôi có mấy người bạn đến nhà ăn cơm, em có thể ở lại giúp tôi nấu mấy món cơm nhà được không?”

Vừa nghe đến bạn bè của hắn, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra quần áo của bản thân, thậm chí xuyên qua cửa kính kiểm tra lại dáng dấp gương mặt của bản thân, qua một hồi lâu, nàng mới nói: “Tôi nấu không ngon lắm, hơn nữa ——”

Lời chưa nói hết, bên kia đã tắt điện thoại.

Sau đó, nàng thấy hắn mặc áo sơmi và quần thun xuất hiện trước cửa tiểu khu, khí chất khác hoàn toàn so với Lâm Đông Thăng, cả người cất giấu mị lực thành thục, Diệp Sơ Thần bỗng cảm thấy Tần Mộ Đông thật ra điển trai không kém ai.