Chương 7: Nếu em thích có thể không cần trả

Cuối tuần, Lâm Đông Thăng muốn tới thăm Diệp Sơ Thần.

Diệp Sơ Thần thu soạn nhanh nhẹn sau đó đi tới ga tàu hỏa trước, khi ra cửa nàng không để ý tới thời tiết, chỉ mặc mỗi bộ váy liền áo liền ra cửa, ai ngờ tới ga tàu hỏa, gió mưa thổi to, nàng trốn vào bên trong KFC kế bên đợi, khi sửa sang lại quần áo, xuyên qua cửa kính ngoài ý muốn thấy Tần Mộ Đông.

Vui mừng lan tràn ở đầu quả tim nàng, nàng nghĩ thế giới thật là nhỏ, trong lòng vui thích đến chính nàng cũng chưa từng chú ý tới.

Tần Mộ Đông cũng thấy nàng, hắn bóp tắt thuốc lá trong tay, Diệp Sơ Thần lúc này mới chú ý tới hắn đang hút thuốc, tư thế trông hơi bị ngầu.

Hắn đang cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh, sau đó cầm ô đi tới hướng nàng.

Diệp Sơ Thần đẩy cửa ra, đứng ở cạnh cửa, khóe mắt khoe cười: “Ở đây mà còn có thể gặp, thế giới thật nhỏ.”

Tần Mộ Đông thấy nàng mặc đồ trắng, người dính mưa, hoa văn trước ngực lộ ra cực kỳ rõ ràng.

Nhưng mà một cái chớp mắt, tầm mắt hắn đã dịch tới nơi khác, theo đó hắn giương mắt nhìn nàng, âm thanh trầm thấp: “Không lạnh hả?”

Diệp Sơ Thần ôm cánh tay, nghiêng một bên đầu nhìn ra mưa bên ngoài dần dần lớn hơn nữa, cười ngại: “Hơi hơi thôi, nhưng không đến nổi.”

Tần Mộ Đông cởϊ áσ khoác đưa qua, Diệp Sơ Thần có thói ở sạch, quần áo người khác mặc nàng sẽ không mặc lên trên người mình nữa, ma xui quỷ khiến mà nàng đón lấy áo rồi khóa lại trên người.

“Chú Tần, cảm ơn chú.”

Tần Mộ Đông nhìn chăm chú vào nàng, khí chất trầm ổn làm Diệp Sơ Thần khó có thể tưởng tượng người đàn ông đối diện chỉ lớn hơn nàng 6 tuổi mà thôi, trong đầu nàng còn đang sắp xếp ngôn từ, ví dụ như chú Tần vì sao ở chỗ này vậy, ví dụ như chú Tần áo khoác chú lớn quá, ví dụ như chú Tần tôi thấy hơi đói bụng, có thể mời tôi ăn hamburger không.

“Em tới đây làm gì?” Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng mang theo nghiền ngẫm, nàng nghiêm túc trả lời: “Lâm Đông Thăng nói muốn tới trường của tôi thăm, xe lửa trễ chút, tôi vẫn phải chờ anh ấy trong chốc lát nữa.”

Đôi mắt thâm thúy của hắn ngưng nhìn mắt nàng, nhìn áo khoác đáp ở đầu vai nàng không hợp nhau, mở miệng: “Thời tiết chuyển lạnh, em trước mặc áo khoác này đi, chờ tôi ngày nào đó ghé qua trường của em, em trả lại cho tôi sau.”

Diệp Sơ Thần bỗng nhiên nghĩ hắn không phải là hiểu lầm Lâm Đông Thăng là bạn trai của nàng chứ, muốn giải thích, nhưng cảm thấy có hơi dư thừa, đơn giản tránh đề tài này: “Chú đang đi công tác hở?”

“Ừ.”

“Tôi mặc áo khoác của chú mất rồi, chú sẽ không lạnh chứ?” Không biết là do chờ Lâm Đông Thăng quá nhàm chán hay là bởi vì bị động tác cảm động của Tần Mộ Đông làm ấm lòng, nàng muốn có thêm tiếp xúc với hắn, mặc dù chỉ là xã giao.

Hắn nâng cổ tay xem giờ, hơi quay đầu lại nhìn người còn đang đợi hắn, Diệp Sơ Thần theo tầm mắt hắn nhìn qua, so với nhiều cô gái nàng gặp trước đó, cô gái này cao gầy đĩnh bạt, nhìn có vẻ là bạn hắn.

Nàng cởϊ áσ khoác trả lại: “Đừng để cho bạn của chú chờ lâu, Lâm Đông Thăng đến ngay, tôi lập tức có thể về trường rồi.”

Tần Mộ Đông đứng ở chỗ cũ, không nhận lại áo: “Em mặc áo trước đi, ở chỗ này chờ tôi.”

Diệp Sơ Thần nói không nên lời trong lòng là cảm giác như thế nào, có lẽ cảm giác có dòng điện xẹt qua trong tiểu thuyết chính là như vậy, tim đập có hơi gia tốc, cả người nàng không ổn chút nào.

Diệp Sơ Thần nỗ lực bình phục tâm tình của mình, thất thần ứng phó WeChat của Lâm Đông Thăng, xong nhấc mắt nhìn hắn nện bước mạnh mẽ bước hướng tới nàng.

Thứ đưa qua là một cây dù, là dù binh màu đen, lộ ra vẻ nhà binh cấm dục.

“Cậu ấy chắc không biết bên này trời mưa, em cầm dùng trước, sau này trả lại cho tôi là được.”

Diệp Sơ Thần nhìn hắn trầm con ngươi, trái tim đập càng thêm mãnh liệt , thần kinh cũng căng chặt, tay cầm dù, nàng cố gắng trấn định trêu ghẹo hỏi: “Một cây dù à, phải trả à?”

Hắn kinh ngạc vài giây sau nói: “À, nếu em thích thì có thể không cần trả.”