Chương 4: Thế mà cũng có người quan tâm nàng

Tần Mộ Đông ít nói, Diệp Sơ Thần đắm chìm trong cảm xúc ly biệt, cũng lười nói chuyện.

Khi máy bay đáp xuống, nàng vẫn chưa ổn định được, vô ý thức bắt lấy đồ vật bên cạnh, thứ lòng bàn tay nắm lấy là cánh tay rắn chắn trần trụi bên ngoài của người đàn ông, nàng như sờ phải củ khoai lang nóng phỏng tay, nhanh chóng buông ra, cảm giác khó chịu vẫn chưa dừng lại.

Tần Mộ Đông nhìn qua nhưng không nói chuyện, Diệp Sơ Thần cảm thấy chính mình vừa rồi hơi đường đột, rụt rè nói: “Xin lỗi, tôi bị mất thăng bằng một xíu, không cẩn thận đυ.ng tới chú.”

Đáy mắt của hắn lóe lên một tia kinh ngạc, nhàn nhạt đáp lại.

*

Diệp Sơ Thần xuống máy bay, tạm biệt Tần Mộ Đông, ai đi đường nấy, ngại Tần Mộ Đông khăng khăng muốn đưa nàng trở về trường học.

Hắn đứng cùng nàng trong đám người xếp hàng chờ xe taxi.

Diệp Sơ Thần đút tay vào túi, cúi đầu trả lời tin nhắn đến, chờ trả lời xong tin nhắn thì dòng người vẫn chưa nhúc nhích chút nào.

Thời tiết nóng, đầu óc nàng có hơi choáng váng , ghé vào lan can để vơi bớt cảm giác khó chịu trong cơ thể.

“Không thoải mái?”

Ngón tay của Diệp Sơ Thần đυ.ng vào cánh tay có lực của hắn, uể oải nói: “Tôi thấy hơi khó chịu.”

Trên cánh tay hơi lạnh hơi mềm làm hắn nhíu nhíu mày, trong nháy mắt, hắn nhấc hành lý đặt xuống mặt đất, nắm cổ tay của nàng đi ngược hướng dòng xe chạy qua.

Dưới chân nàng lơ mơ, tùy ý hắn nắm tay, cũng không suy nghĩ là đi đâu.

Nàng bị hắn bắt ngồi ở một nhà hàng trong sân bay, khi hắn quay lại trong tay có nhiều thêm một bát Hoắc Hương Chính Khí Thủy*, nàng ăn mấy miếng mới ngửa đầu nhìn hắn: “Sáng sớm không ăn cơm, giờ đói bụng.”

*Tên món ăn

Nàng húp mấy hơi, vừa nhai nuốt vừa nói: “Cái này đắt quá, hơn 60 đồng một chén, có một xíu như vậy không đủ ăn.”

“Còn muốn ăn gì, cứ chọn đi.” Tiếng nói trầm trầm của hắn làm nàng nhớ đến cảm xúc lúc nãy bị nắm tay, vết chai dày trên tay hắn vốn không liên quan gì đến khuôn mặt trơn láng của hắn.

“Ăn không nổi nữa.” Nàng bỏ thêm dấm vào trong chén sau đó nhìn thực đơn rồi nói, “Chú muốn ăn gì gọi đi, tôi mời.”

Tần Mộ Đông lập tức tới quầy thu ngân bắt đầu gọi món ăn, Diệp Sơ Thần nhanh chóng đứng dậy, lấy tiền trả cho người phục vụ trước, cười hì hì nói: “Chú Tần, bữa này tôi mời chú, mấy lần trước chú đã mời tôi ăn rất nhiều bữa tiệc lớn.”

Tần Mộ Đông lấy điện thoại của nàng, thong thả ung dung móc bóp da từ trong túi ra, lấy tiền mặt đưa cho người phục vụ, người phục vụ nịnh nọt cười nói: “Bây giờ vẫn còn người dùng tiền mặt thật đúng là không nhiều lắm, sợ là chỗ của chúng tôi không có tiền lẻ thối lại cho anh.”

Diệp Sơ Thần muốn lấy điện thoại của mình về, tứ chi tiếp xúc, hương thơm thiếu nữ thoảng qua, Tần Mộ Đông nhíu mày, tùy tay chỉ vào …. Đầu sư tử* trên thực đơn: “Vậy lại thêm hai đầu sư tử, với mấy chai nước, khỏi phải thối.”

*mình không biết món trên thực đơn này là gì ai biết thì chỉ mình vs nha!!

Lúc ăn cơm, Diệp Sơ Thần ngẩng đầu, nhếch khóe miệng, làm bộ rất tùy ý cười: “Chú Tần, chú đừng có phô trương lãng phí vậy chứ, chú còn không chưa cưới vợ đâu, phải tích cóp tiền nha ~”

“Đỡ hơn chưa? Còn đói không?” Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng điệu bình đạm giống như chứa vài phần quan tâm.

“Vâng, tốt hơn nhiều rồi, có thể là đói đến hoa mắt. Tôi không chậm trễ chuyện của chú nữa, chút nữa tôi tự mình về được.”

“Ăn xong rồi sao? Đi thôi.”

Diệp Sơ Thần đoán không ra tâm tư của Tần Mộ Đông, cũng không biết hắn rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà đối “tốt” với mình như vậy, nàng cảm thấy giữa bọn họ hình như cũng không quen thuộc đến mức yêu cầu hắn đưa mình về trường học.

Khi nàng lại lần nữa nghĩ cách từ chối một cách uyển chuyển, Tần Mộ Đông lại nói: “Tôi đặt xe đưa em về rồi.”

Nàng cảm thấy may mắn khi bản thân chưa nói ra mấy lời khách khí linh tinh như không cần phiền anh đưa tôi về đâu, bằng không người xấu hổ lại lại là nàng, nàng vuốt vuốt tóc, nhón mũi chân, nói: “Vậy, chú Tần, hẹn gặp lại.”

“Ừm, hẹn gặp lại.” Ánh mắt của Tần Mộ Đông nhìn lại quá mức thâm thúy, trong chớp mắt Diệp Sơ Thần cảm thấy hắn thật nguy hiểm.

Giây lát, nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn tĩnh lặng như nước, không hề gợn sóng, khi nhìn nàng vốn không tồn tại bất cứ loại tâm tư nào khác, cũng có thể do nàng tự mình suy diễn, nàng cảm thấy hắn là người chính trực, có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.

Sau khi lên xe, nàng nhận được tin nhắn WeChat của hắn—— Tới trường an toàn rồi thì nhắn tin cho tôi.

Diệp Sơ Thần nhìn phong cảnh bay vọt ngoài cửa sổ, âm thầm chữa lại tinh thần hao tổn, trả lời lại —— Vâng, cảm ơn chú đã mời tôi ăn đầu sư tử.

Sân bay cách trường học khá xa, chìm trong cảm giác nửa ngủ nửa tỉnh, điện thoại của nàng rung lên, nàng click mở xem tin nhắn, là Tần Mộ Đông —— trong đội tạm thời có việc gấp, yêu cầu tôi phải trở về đơn vị gấp, sau này có cần gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, cũng có thể nhắn WeChat.

Trong lòng Diệp Sơ Thần ấm áp, trừ ông nội và Lâm Đông Thăng, vậy mà còn có người quan tâm nàng.

Nàng chần chờ rất lâu, mới đáp lại một từ, vâng.