Chương 5: Chú út mặc đầm cưới bị cháu trai nện trong phòng trang điểm

Cảnh sắc kiều diễm trong phòng dần dần tản đi, hơi thở tràn đầy da^ʍ mỹ khi nãy cũng bị phong cách lạnh như băng trong phòng làm việc rửa sạch, hai người lờ mờ ôm lấy nhau, giữa cả hai chỉ còn lại tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Khúc Kính Tiêu mệt quá ngủ thϊếp đi, lông mày giãn ra, sau khi tìиɧ ɖu͙© qua đi, trên mặt chỉ còn nét thoả mãn cùng mỏi mệt, Khúc Hoài Khiêm đặt lên vầng trán anh một nụ hôn, thầm nghĩ nếu ngày nào cũng được ôm anh như thế này thì tốt rồi.

Trong phòng có bật điều hòa, Khúc Hoài Khiêm vẫn lo lắng cho Khúc Kính Tiêu ngủ trần như này sẽ bị cảm lạnh, mới ôm không được bao lâu đã đành phải miễn cưỡng buông anh ra, tay chân hắn nhẹ nhàng lau sạch thân thể giúp Khúc Kính Tiêu, vừa rồi quần áo của hai người đều bị hắn gấp gáp cởi ra vứt đại trên mặt đất, hắn nhặt lên vỗ vỗ cho bay bụi, sau đó mới mặc vào cho Khúc Kính Tiêu, cuối cùng mới tới hắn.

Hắn biết nhà của Khúc Kính Tiêu ở đâu, nhưng lại không biết số nhà cụ thể, vì vậy sau khi hắn đậu xe ở tầng dưới một hồi lâu đành phải đánh thức Khúc Kính Tiêu đang ngủ say sưa.

"Chú út, dậy đi."

Khúc Kính Tiêu không có phản ứng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền ngủ thật say như trước, Khúc Hoài Khiêm lẳng lặng nhìn anh chăm chú một lát, sau đó hôn lên môi anh.

"Hưʍ..." Cảm giác khoang miệng nhạy cảm bị vật lạ xâm nhập quá mãnh liệt, Khúc Kính Tiêu giãy giụa tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của cháu trai mình.

Khúc Hoài Khiêm nhân lúc anh ngây người nhả môi anh ra, mỉm cười lau đi nước bọt bên khoé môi cho anh, thật ra thì có thể thuê phòng ở khách sạn gần công ty để anh ngủ yên ổn, nhưng không biết hắn mang cái tâm lý gì, hắn có tư tâm nho nhỏ, hắn muốn vào nhà của Khúc Kính Tiêu.

Khúc Kính Tiêu hốt hoảng bước xuống xe, ngay sau đó đã bị Khúc Hoài Khiêm ôm eo, anh không tránh ra mà còn ôm lại hắn, đem hơn phân nửa sức nặng của mình giao cho đối phương, anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, con ngươi lành lạnh như trăng nhộn nhạo xíu xiu ý cười, giọng nói có chút lười biếng: "Em cũng muốn lên à?"

Khúc Hoài Khiêm bị anh dụ dỗ đến mức bàn tay trên eo anh siết chặt hơn chút, hắn kiên quyết trả lời: "Muốn."

Cũng may trời đã khuya, bọn họ ôm ôm ấp ấp suốt một đường cũng không gặp ai khác, nhà Khúc Kính Tiêu giống như vẻ ngoài của anh, tất cả đều theo phong cách lạnh lùng, cũng không có quá nhiều đồ trang trí, nhà cửa rất lớn nhưng lại không có hơi người, mặc dù nhà của Khúc Hoài Khiêm không được xa hoa như nơi này, nhưng nó giống một ngôi nhà hơn, mà nơi này thật giống như một nơi ở tạm vậy.

"Anh muốn đi tắm." Khúc Kính Tiêu ôm cổ Khúc Hoài Khiêm, "Nhưng mà anh rất mệt..."

"Em giúp anh." Khúc Hoài Khiêm cầu còn không được mỉm cười trả lời.

Bồn tắm trong nhà của Khúc Kính Tiêu cũng rất lớn, tận ba bốn người nằm trong đó cũng không thành vấn đề, Khúc Hoài Khiêm ôm anh vào trong lòng ngực mình, mượn danh nghĩa tắm rửa mà sờ soạng khắp người anh, suýt chút nữa tự làm cho mình phát hoả mới chịu thôi, hắn lau khô thân thể của cả hai, ôm Khúc Kính Tiêu mơ màng sắp ngủ ngã phịch trên giường lớn cùng nhau đi ngủ.

Buổi sáng thức dậy, bên cạnh Khúc Hoài Khiêm đã không có người, hắn dụi hai mắt đi ra ngoài, đúng lúc Khúc Kính Tiêu bưng bữa sáng ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hắn liền mỉm cười: "Mau đi rửa mặt đánh răng đi, xong rồi tới ăn sáng."

Khúc Hoài Khiêm dùng bàn chải đánh răng, dao cạo râu cùng với khăn lông mà chú út chuẩn bị cho hắn, tiếp theo chạy ra ăn bữa sáng thơm ngon do chú út của mình làm, hắn cảm thấy mọi thứ đều không chân thật, nhưng cũng rất may mắn, hẳn là chỉ có mỗi mình hắn mới được đối xử như vậy, nhỉ?

Hắn biết ngay từ đầu Khúc Kính Tiêu nói muốn duy trì quan hệ, thật ra cũng chỉ là quan hệ thể xác, nhưng hắn đã không còn thỏa mãn với mối quan hệ này nữa.

Hắn bắt đầu được voi đòi Hai Bà Trưng, lúc ở công ty, trong giờ làm việc cũng sẽ chạy đến văn phòng Khúc Kính Tiêu sờ soạng anh, ngồi bên cạnh anh hôn môi anh, bên ngoài văn phòng thường có người đi tới đi lui, hắn cũng muốn ở trong làʍ t̠ìиɦ với anh, cᏂị©Ꮒ anh đến mức anh không chịu nổi phát ra âm thanh, có đôi khi buổi tối hắn sẽ về nhà với anh, cả hai ngay trên chiếc giường lớn của Khúc Kính Tiêu dây dưa điên cuồng.

Như này khiến Khúc Hoài Khiêm có cảm giác rằng hắn được anh thích, mỗi khi hắn muốn nghĩ như thế thì hình ảnh cô gái hôn Khúc Kính Tiêu lại hiện lên trong đầu hắn, như thể nó đang nhắc nhở hắn rằng Khúc Kính Tiêu cũng không giống như thật sự thích hắn.

Mối quan hệ này quá không vững chắc, tựa như bong bóng xà phòng có màu cầu vồng, trông thì lộng lẫy nhưng chỉ cần chạm vào một cái là sẽ vỡ tan ngay.

Hắn vừa ngọt ngào vừa buồn rầu, hôm nay sau khi Khúc Kính Tiêu từ chối bữa tối do chính hắn mời, đang lúc muộn phiền hết sức, hắn liền đồng ý đi uống rượu với một người bạn cùng lớp đã lâu không gặp kể từ khi hắn đi thực tập.

"Làm gì mặt ủ mày chau, có chuyện gì? Nói ra để tao vui nữa." Bạn học cười lớn lắc mạnh bả vai hắn.

Khúc Hoài Khiêm bị lắc đến té Đông ngã Tây, khoé miệng lộ ra một nụ cười gượng gạo, bởi vì tao không chắc được liệu chú út ruột có thích tao hay không? Chuyện này hắn nói ra kiểu gì giờ?

"Không có gì, tao chỉ..."

"Chà!" Bạn học cắt ngang lời hắn, chỉ về phía trước, "Cô dâu ở đằng kia đẹp quá đi!"

Khách sạn bên tay trái bọn họ chật kín khách khứa, bởi vì có người tổ chức hôn lễ, Khúc Hoài Khiêm không có hứng thú nhìn về phía bên kia theo ngón tay của bạn học, cô dâu thật sự rất xinh đẹp, là cái kiểu chỉ cần nhìn một lần là sẽ muốn nhìn thêm lần thứ hai, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, mà Khúc Hoài Khiêm luôn cảm thấy đối phương có hơi quen mặt.

"Hình như tao đã gặp cổ ở đâu đó rồi..." Khúc Hoài Khiêm lẩm bẩm.

Bạn học nghe thấy thế liền cười càng to hơn, "Thằng nhóc mày lúc nằm mộng xuân mới có thể nhìn thấy người đẹp như vậy đúng không?"

Giây tiếp theo, có đánh chết Khúc Hoài Khiêm cũng không thể tin được Khúc Kính Tiêu sẽ xuất hiện, ngay sau đó hắn liền biết mình gặp cô gái này ở đâu rồi, còn không phải là cái người hôm trước đã hôn Khúc Kính Tiêu ở dưới lầu công ty hay sao?

Nếu không phải có chú rể đứng kế bên cô gái, hắn còn cho rằng Khúc Kính Tiêu đang muốn kết hôn!

Hắn nhịn không được mà nhảy nhót, tiểu nhân trong lòng bắt đầu vừa hát vừa múa, Khúc Kính Tiêu không có cơ hội, mà hắn thì vẫn còn có cơ hội!

"Nhìn gì? Mày không có cơ hội đâu, đi thôi." Bạn học choàng cổ hắn muốn kéo hắn đi.

"Chờ cái, tự mày đi đi, tao có việc đột xuất rồi." Hắn thoát khỏi bạn học, mặc cho bạn học gọi khàn giọng ở phía sau, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, hiện tại hắn muốn đến gặp Khúc Kính Tiêu, lập tức, ngay bây giờ!

Khúc Kính Tiêu lịch lãm đứng trước cửa đón khách ôm cô dâu, "Chúc mừng!" Người bạn lâu năm biết rõ bí mật của anh kết hôn rồi, anh cũng rất vui mừng.

"Cảm ơn." Gương mặt xinh đẹp của cô dâu ngập tràn nụ cười hạnh phúc, "Đến chừng nào tớ mới được gặp nửa kia của cậu đây? Già cái đầu rồi, đừng có mà thu mình lại nữa, cậu ưu tú về mọi mặt, người thích cậu chắc chắn phải xếp hàng dài dài, cậu sợ gì chứ?"

Nghe thấy thế, đôi con ngươi sáng ngời của Khúc Kính Tiêu lại tối đen không rõ, tất nhiên anh đã có người mình thích, hơn nữa bây giờ anh và người nọ đang ở bên nhau, mặc dù anh không biết quan hệ như vậy có thể kéo dài trong bao lâu, nhưng mà... Đi được tới đâu thì hay tới đó vậy.

Anh luôn dùng câu đã từng có được là tốt lắm rồi để tự an ủi bản thân, quan hệ của bọn họ là chú cháu, vốn là không có khả năng ở bên nhau, nhân lúc Khúc Hoài Khiêm vẫn còn có hứng thú với thân thể của mình, có thể để lại những lời đáp trả đẹp đẽ, vậy là đủ rồi.

Khúc Hoài Khiêm lẻn vào trong dễ ợt, người quá nhiều, người đến người đi cũng không ai chú ý tới hắn.

Hắn dạo một vòng ở bên trong, đúng lúc nhìn thấy Khúc Kính Tiêu đang cau mày thần sắc vội vàng, bộ đồ vest sáng màu của anh bị ướt một mảng, Khúc Hoài Khiêm đi theo anh không chút do dự, khi hắn nhìn thấy Khúc Kính Tiêu bước vào một căn phòng, hắn định vào theo nhưng lại có một đám người bước ra, là cô dâu với phù dâu, hoá ra đây là phòng trang điểm thay đồ.

Khúc Kính Tiêu bị một người khách cầm ly rượu không nhìn thấy đυ.ng phải, trong nháy mắt màu đỏ của rượu nho vương vãi trên người anh, anh đành phải áy náy mượn phòng trang điểm của cô dâu một lát, ở trỏng có cả nhà vệ sinh với máy sấy.

Vừa định cởi đồ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không còn cách nào khác, anh đành phải đi mở cửa trước, sau đó liền nhìn thấy Khúc Hoài Khiêm.

"Em... Sao em lại ở đây?" Anh giật mình trợn to hai mắt.

"Chú út..." Khúc Hoài Khiêm nhìn anh chăm chú, hắn lướt mắt nhìn quanh phát hiện ra không có ai, từ cửa bước chen vào, hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Khúc Kính Tiêu ra sao, chỉ dùng hành động nói cho anh biết hắn nhớ anh đến nhường nào, mới có mấy tiếng không gặp thôi mà đã rất muốn chạm vào anh rồi.

Khúc Kính Tiêu bị bàn tay to của cháu trai giữ chặt cái gáy xâm chiếm đôi môi, Khúc Hoài Khiêm hấp tấp cướp đoạt nước bọt ngọt ngào trong khoang miệng anh, anh vừa muốn lui về sau thì phần eo cũng bị kiềm chặt lại mạnh mẽ, sức lực của Khúc Hoài Khiêm lớn hơn bình thường rất nhiều, lực độ hôn môi gần như muốn mυ"ŧ nát bờ môi của anh.

"Ưʍ... Sao mà..." Anh khó khăn lắm mới phun ra được vài chữ giữa nụ hôn, đôi môi đỏ mọng mềm mại thở hổn hển ra hơi nóng đều phả lên mặt Khúc Hoài Khiêm.

"Chú út, em nhớ anh." Khúc Hoài Khiêm cắn môi dưới của anh, vừa liếʍ vừa hôn thật gợϊ ȶìиᏂ, hai tay cũng châm ngòi thổi gió tóm lấy điểm nhạy cảm trên người anh, hắn vuốt ve nghịch ngợm lúc nhẹ lúc mạnh.

Khúc Kính Tiêu nhớ lại mới đây Khúc Hoài Khiêm muốn đi ăn cùng mình nhưng bị anh từ chối, trong giây lát đôi mắt của hắn liền xám xịt, anh hơi dở khóc dở cười, trong lòng có chút ngọt ngào cùng với ấm áp, "Sao em lại ở đây?"

"Đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy anh nên đi theo vào."

Đùi của Khúc Kính Tiêu bị thứ gì đó cứng ngắc chống lên, anh thở dốc một tiếng, dùng đùi cọ xát với bộ phận đó, cảm nhận được nó nhanh chóng cứng hơn nữa, vui vẻ cười nói: "Theo vào đây để làm cái gì?"

"Thịt anh, muốn thịt chú út." Khúc Hoài Khiêm hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe theo du͙© vọиɠ bên trong bộc lộ ra ý nghĩ chân thật, ngay lúc này hắn rất muốn có được người này, đặc biệt là thằng em đang được cọ xát, hắn cương lên với tốc độ chưa từng có, cứng đến mức sắp nổ tung, rất mong muốn có thể được phóng thích, hắn không biết vì sao mình ở trước mặt người này lại dễ dàng hưng phấn đến vậy, có lẽ bản thân hắn thật sự thích làm anh, thích chú út của chính mình.

Ngay khi biết người có thể được Khúc Kính Tiêu thích đã kết hôn, hắn liền không thể kiềm nén được cảm giác sung sướиɠ.

Quần áo của Khúc Kính Tiêu bị cởi ra, quần áo ướt nhẹp dính trên người đã khiến anh cảm thấy khó chịu từ nãy tới giờ, lúc được cởi ra anh thoải mái đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ, Khúc Hoài Khiêm ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên đó, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình sắp say mất thôi, không tự chủ được mà liếʍ lên phần ngực trắng như tuyết bị rượu làm cho ướŧ áŧ, cuốn mùi vị rượu vang đỏ nồng nàn vào trong miệng mình.

"Ưm a..." Trong miệng Khúc Kính Tiêu tràn ra tiếng rêи ɾỉ mê người, anh cúi đầu nhìn bộ ngực của mình đang được đầu lưỡi của cậu chàng liếʍ láp, "Ư... Núʍ ѵú cũng muốn... A a... Tuyệt quá..."

Núʍ ѵú mềm mại đỏ hồng của anh lập tức được đối phương cho vào trong miệng liếʍ mυ"ŧ mạnh mẽ, cái lưỡi non mềm mυ"ŧ mạnh chùn chụt như đang hút sữa, anh biết núʍ ѵú của mình nhất định sẽ bị bú đến sưng tấy lên, sẽ trở nên thật nhạy cảm, anh bị quần áo cọ xát đến muốn rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng anh không thể cưỡng lại được loại kɧoáı ©ảʍ này, anh thích nó vô cùng.

Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên bàn trang điểm, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Khúc Hoài Khiêm đang chơi đùa đầu ti của mình, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ đến từ thể xác lẫn tinh thần, gương mặt anh đỏ bừng, đôi môi vừa được hôn hơi hé mở, anh bị trêu chọc nổi lên dục hoả đốt cháy đến đôi môi làm cho nó khô khốc, nên anh đành phải thè chiếc lưỡi mềm mại ra liếʍ ướt cánh môi.

Khúc Hoài Khiêm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chú út của mình liếʍ môi cười với hắn không khác gì yêu tinh, cẳng chân bên dưới cũng không an phận mà cọ xát trên đùi hắn, giọng điệu nói chuyện cũng thật dụ người: "Đóng cửa kỹ chưa? Nếu hồi nữa lỡ có người nhìn thấy tụi mình làʍ t̠ìиɦ ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?"

Khúc Hoài Khiêm tưởng tượng có người nhìn thấy người nằm dưới bị hắn nện rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như một con điếm, hắn càng hưng phấn, hắn ước gì cả thế giới đều biết Khúc Kính Tiêu là người của hắn, nhưng sau khi nghe Khúc Kính Tiêu nói xong, hắn vẫn ngoan ngoãn đi kiểm tra cửa đã được đóng kỹ càng hay chưa.

Khúc Kính Tiêu nhìn hắn xoay người, anh duỗi tay xuống dưới háng của mình, quả nhiên sờ đến một tay đầy nước da^ʍ, lúc Khúc Hoài Khiêm quay lại liền nhìn thấy chú út của hắn dang rộng hai chân, ngón tay thon dài trắng nõn đang ra ra vào vào trong cái động ướt nước lấp lánh ở giữa hai chân anh, trong miệng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ mê người, như này làm cho Khúc Hoài Khiêm hưng phấn đến máu nóng dâng trào, hắn gần như muốn bay đến đυ. anh ngay lập tức.

Hắn kéo ngón tay Khúc Kính Tiêu ra: "Chú út thèm khát đến vậy à? Nước da^ʍ chảy đầy xuống sàn rồi."

"Ưʍ... Đúng vậy..." Khúc Kính Tiêu dùng ngón tay đẫm nước da^ʍ của mình cởϊ qυầи cho cháu trai, anh hệt như một con đĩ thèm khát, khi ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ vừa bật ra ngoài, anh ngửi được mùi vị tanh nồng thuộc về đàn ông, cơ thể liền tê dại đi phân nửa, anh vội vã bôi nước da^ʍ chảy ra từ âʍ đa͙σ lên dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng.

Khúc Hoài Khiêm sướиɠ đến hầm hừ một tiếng, tay của Khúc Kính Tiêu cũng không được mềm cho lắm, nhưng nó khiến hắn hưng phấn không thể giải thích được, hắn lại nghe thấy Khúc Kính Tiêu nói: "Chỗ này cũng muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự nữa."

Nói rồi Khúc Kính Tiêu liền dâng lên lỗ da^ʍ, đặt qυყ đầυ to lớn ngay miệng l*и ướŧ áŧ, rồi dùng đầu khấc cọ xát từng tấc thịt non quanh miệng l*и: "Ha... Tuyệt quá... Đầu khấc thật lớn... Ưʍ..."

Kɧoáı ©ảʍ như điện giật chạy đến mỗi ngóc ngách trong cơ thể Khúc Hoài Khiêm, miệng l*и non mềm vừa ướŧ áŧ vừa nóng bỏng, nếu như ngâm mình trong l*и da^ʍ thì sẽ thoải mái hơn nhiều, hắn đè Khúc Kính Tiêu lại, thúc eo một cái, nguyên cây thịt to tướng liền vào thăm hỏi âʍ đa͙σ của Khúc Kính Tiêu, trong âʍ đa͙σ lại chứa thật nhiều nước, lúc mới đâm vào là đã phát ra tiếng nước "òm ọp".

"Ưm a... Thích quá... Côи ŧɧịt̠ lớn đâm vào âʍ đa͙σ... Ưʍ... L*и da^ʍ đang ăn ©ôи ŧɧịt̠ to... A..." Khúc Kính Tiêu lập tức phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ cao ngất, anh còn nghe thấy tiếng nước lép nhép khi cây gậy to lớn cắm vào trong lỗ thịt, kí©h thí©ɧ anh càng thêm nhạy cảm tiết ra thật nhiều nước da^ʍ, lỗ thịt hận không thể nuốt nguyên thân ©ôи ŧɧịt̠ mập mạp vào trong ngay lập tức.

"Hừm! Lỗ da^ʍ của chú út ra nhiều nước quá..." Khúc Hoài Khiêm cảm nhận được cảm giác sảng khoái khi được quấn chặt lấy, cột thịt lớn cũng kích động nhảy dựng bên trong lỗ thịt của Khúc Kính Tiêu, lỗ thịt kia lại mấp máy tham ăn cố gắng nuốt dươиɠ ѵậŧ vào nhiều hơn, mị thịt mềm mại dính chặt với thân ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ, rốt cuộc Khúc Hoài Khiêm cũng không kiềm được nữa mà đâm toàn bộ gậy thịt vào, một lượng lớn nước da^ʍ bên trong đều bị hắn ép ra ngoài, nhưng phần lớn vẫn bị kẹt lại ở bên trong vì gậy thịt quá lớn.

"A... Sướиɠ quá... Gậy thịt của cháu trai đều đút vào trong người chú út... Ưʍ..." Thân thể thoải mái của Khúc Kính Tiêu đến phải căng chặt, hai chân trắng như tuyết banh rộng mở ra bướm non chết người đang bị gậy thịt lớn của đàn ông đâm sâu tít trong cơ thể, "Lỗ da^ʍ của chú út phải nhiều nước... A... Mới có thể làm... Ưʍ... Làm ©ôи ŧɧịt̠ lớn thoải mái..."

Quả thật Khúc Hoài Khiêm rất thoải mái, nhưng còn gì thoải mái hơn chính là cái cảm giác hồi hộp đâm vào rút ra ở tại nơi này, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi rút dươиɠ ѵậŧ ra, đẩy thắt lưng cường tráng một cái, khủng long bạo chúa nổi đầy gân xanh tiếp tục dập mạnh vào trong người Khúc Kính Tiêu, nước da^ʍ trong suốt lập tức bắn ra ngoài, mị thịt bên trong lỗ da^ʍ dính chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, thoải mái ngoài tầm kiểm soát khiến hắn phải thở dốc.

"A!" Khúc Kính Tiêu hét lên một tiếng, bướm non nhỏ nhắn của anh nhất thời không chịu đựng nổi, nơi tiếp xúc với dươиɠ ѵậŧ của hắn lại nảy lên càng mang lại nhiều kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại, hận không thể để hắn dùng sức cᏂị©Ꮒ anh mạnh hơn nữa.

Khúc Hoài Khiêm hưng phấn vô cùng, hắn nóng lòng ôm mông Khúc Kính Tiêu đẩy ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào sâu hơn nữa, cây thịt thô to như muốn xé nát âʍ đa͙σ, nhưng hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì hắn còn chưa nện vào bên trong tử ©υиɠ của chú út, dươиɠ ѵậŧ to tướng dưới háng của hắn như máy đóng cọc, vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ va chạm với thịt l*и khít chặt lại mềm mại của Khúc Kính Tiêu.

"A... Tuyệt quá... Ư... Quá nhanh rồi... A..." Khúc Kính Tiêu dùng lỗ thịt ướŧ áŧ vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chàng trai, mỗi một tấc thịt non ở bên trong đều thèm thuồng co rúm lại, thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng hung hăng cọ xát bên trong anh, mới bắt đầu đã làm nhanh như thế, anh không nhịn được nằm dưới háng Khúc Hoài Khiêm cất cao giọng tiếng rêи ɾỉ một cách dâʍ đãиɠ, vặn eo lắc mông, cánh mông trắng nõn cũng vì bị nhào nặn mạnh bạo mà trở nên đỏ au, mông cũng là vừa đau vừa sướиɠ.

Âʍ đa͙σ Khúc Kính Tiêu bị đâm mở không còn xíu khe hở, bên trong anh run rẩy co rút lại lấy lòng cây thịt lớn đang ȶᏂασ liên hồi, miệng tử ©υиɠ bị va chạm không ngừng cũng trở nên bủn rủn mỏi mệt, chẳng mấy chốc đã "ọt" một tiếng bị đầu khấc to lớn đâm mở, anh lập tức ôm chặt lấy người không ngừng xỏ xuyên trong cơ thể mình, trong miệng liên tục phát ra tiếng khóc rên, khoé mắt đỏ bừng cũng vì bị xoạc mà chảy cả nước mắt.

"A... Vào rồi... Ư ư... Côи ŧɧịt̠ bự lớn quá à... Ưm a a a... Tử ©υиɠ căng quá... Chậm chút... Ưm a..." Lỗ da^ʍ của anh bị khủng long to đùng của trai trẻ đâm vào đưa đẩy mãnh liệt, bên trong trơn mướt ướt mềm, bị nện đến vang lên tiếng nước "òm ọp", lần nào đầu khấc sưng to cũng đâm thẳng vào trong tử ©υиɠ nhạy cảm, buộc hai cánh mông tròn trịa của anh phải run rẩy điên cuồng.

Tầm mắt Khúc Hoài Khiêm liếc đến bộ váy cưới của cô dâu để thay ở bên cạnh, hắn lại muốn nhìn thấy dáng vẻ Khúc Kính Tiêu mặc váy cưới, cánh tay dài của hắn vươn ra bắt được chiếc đầm cưới, dưới háng vẫn ra ra vào vào trong cái động da^ʍ của Khúc Kính Tiêu như cũ, trầm giọng nói: "Chú út, mặc cái này vào đi."

"Cái... Cái gì... Ưʍ... A..." Đôi mắt đẫm lệ của anh nhìn chiếc váy cưới màu trắng, kɧoáı ©ảʍ ở phần thân dưới cứ liên miên không dứt, anh không còn sức phản kháng bị hắn bắt mặc vào chiếc váy cưới kia, cũng may là chỗ bên hông đã buộc chặt, nửa người trên của anh không mặc được nên chỉ có thể mặc vào làn váy to sụ bên dưới, bộ váy cưới cùng màu với làn da làm tôn lên nước da của anh trông càng trắng trẻo hơn, cảm giác cả người của anh cũng càng dâʍ đãиɠ hơn.

"Ưʍ... Như vậy thật kỳ cục..." Ngoài miệng Khúc Kính Tiêu làm như không bằng lòng cho lắm, nhưng anh vẫn không chút phản kháng bị Khúc Hoài Khiêm đè lên trên tường, chổng mông lên, vén làn váy lên lộ ra cánh mông bị chơi đến sưng tấy, nước da^ʍ trong suốt vẫn luôn chảy xuống dưới dọc theo bắp đùi, cột thịt phía sau lại "ọt" một tiếng hung hăng đâm vào trong động thịt ướt mềm của anh, "Ha... Tuyệt quá... Lại vào được rồi..."

Anh chủ động lắc mông nghênh đón từng cú dập đến từ cây thịt, dáng vẻ dâʍ đãиɠ chọc cho Khúc Hoài Khiêm ở phía sau nhịn không được mà dùng bàn tay to đánh hai cái lên mông anh, "Thả lỏng chút, l*и da^ʍ đừng cắn chặt như thế."

Nhưng mà mông Khúc Kính Tiêu bị đánh một cái, ngược lại lỗ thịt còn cắn chặt hơn, thịt l*и bị hung hăng cᏂị©Ꮒ đυ. khiến anh không kìm được mà nức nở, lần nào đầu khấc cũng tiến quân thần tốc đâm thẳng vào tử ©υиɠ của anh, bởi vì đang vận động kịch liệt nên mồ hôi chảy ròng ròng trên người hắn vẫn luôn nhỏ giọt xuống tấm lưng của anh, lỗ thịt trong đợt cᏂị©Ꮒ choẹt như mưa rền gió dữ đã nhanh chóng không chịu đựng nổi mà run rẩy đạt cao trào.

Anh khóc lóc thét chói tai bị cᏂị©Ꮒ đến cao trào, dươиɠ ѵậŧ phía trước bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều dính lên đầm cưới của bạn thân, nhưng Khúc Hoài Khiêm đã không thể nghĩ đến mình nên giải thích với bạn thân như nào, anh chỉ biết cơ thể của anh đang tận hưởng cảm giác sung sướиɠ tột cùng.

Khúc Hoài Khiêm vẫn không chịu buông tha cho anh, hắn lật người anh ôm lấy bờ mông của anh, để hai cái đùi của anh vòng qua eo hắn, khuấy đảo động thịt trơn trượt run rẩy càng thêm thô bạo, lực độ va chạm dưới háng lớn đến mức phát ra tiếng đánh "bốp bốp bốp" vang dội, Khúc Kính Tiêu bị nện cho nước nôi tràn lan, cơ thể yếu ớt được hắn ôm chầm đong đưa lên xuống theo từng cú nhấp điên cuồng, anh há to miệng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ mà Khúc Hoài Khiêm thích nghe nhất.

Khúc Kính Tiêu giờ đây tựa như cô dâu bị cưỡиɠ ɧϊếp trong đêm tân hôn, thân trên trần trụi, lỗ da^ʍ mở rộng ra, bị phịch đến cả người mướt mồ hôi, đầu ti bị cắn cho sưng đỏ, tử ©υиɠ sạch sẽ ở nơi bí ẩn nhất đã bị hắn tàn nhẫn chiếm đoạt hoàn toàn, dùng đầu khấc to bự hung dữ khuấy đảo trong tử ©υиɠ một cách kịch liệt, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi của anh dính trên gương mặt, theo động tác kịch liệt mà đong đưa tán loạn, đột nhiên ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể bắt đầu phình to cứng ngắc hơn, Khúc Kính Tiêu chịu không nổi bật ra tiếng hét chói tai thật dài, anh lắc đầu điên cuồng trước cú va chạm càng ngày càng cuồng nhiệt.

"A a a chậm chút... Chết mất thôi... Ưm a..." Âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ bị sức lực đυ.c khoét mạnh mẽ làm cho thông suốt, thịt non bên trong khóc thút thít chảy ra càng nhiều nước da^ʍ, trong cảm giác đau nhức lại bắt đầu khuếch tán kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại, dưới từng cú đâm vào rút ra thô bạo, Khúc Kính Tiêu lại bị làm đến cao trào thêm lần nữa, toàn thân anh run rẩy, những ngón tay của anh cào cấu trên tấm lưng hắn nổi lên những vệt máu.

"Hừm... Tử ©υиɠ của chú út chặt quá... Mυ"ŧ giỏi ghê..." Khúc Hoài Khiêm cũng được anh kẹp đến không chịu đựng nổi, tốc độ cᏂị©Ꮒ đυ. đâm vào rút ra bắt đầu nhanh hơn, lúc lỗ da^ʍ lêи đỉиɦ đã phun ra lượng lớn nước da^ʍ tưới thẳng lên qυყ đầυ của hắn, sướиɠ đến không chịu nổi, nghĩ đến người này bị chính hắn phịch đến phun nước, hắn cũng nhịn không nổi nữa mà chạy nước rút mấy chục cái, sau đó bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tận tử ©υиɠ, "Hừ... Bắn cho anh nhé... Chú út dâʍ đãиɠ..."

"Á a... Bắn vào rồi... Ư ư..." Khúc Kính Tiêu nức nở mặc cho ©ôи ŧɧịt̠ lớn xuất tinh, thân hình trắng nõn run run rẩy rẩy, dươиɠ ѵậŧ bên dưới bị làn váy cưới che khuất cũng bị nện đến mức phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.