Trời đã tối rồi, ta phải về rồi, Cổ gia gia." Dịch Thiên Hành nói.
"Ừ." Cổ lão thái gia làm sao dám giữ chân tiểu tổ tong này, chân khập khiễng dắt tay của hắn đi tới cửa viện, bỗng nhiên chỉ vào trên trời vô số vì sao nói: "Ta đã già rồi, nhưng ngươi không thế. Ngươi không phải phàm nhân, tựa như tinh thần vĩnh hằng chiếu rọi vũ trụ này, ngươi không thể nào mãi ở trong một khoảng trời được. Đi ra ngoài đi, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, hơn nữa một người có thần thông như ngươi ở lại huyện thành nhỏ này, sẽ làm cái huyện này nứt vỡ mất thôi."
Cổ lão thái gia nói rất chân thành.
"Thụ giáo, chỉ là hôm nay bị ngài gọi tới, sau đó lại bình an vô sự đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người ta suy đoán lung tung."
"Ngươi bịa chuyện là võ lâm cao thủ để che dấu thần thong của mình, vốn dĩ che dấu chẳng được bao lâu."
"Cho nên ta không muốn sau này tái xuất hiện tình huống như Tiết Tam nhi, cùng người bình thường phát sinh xung đột, để một số người sáng suốt nhìn ra sơ hở, báo lên cho trung khoa viện mang ta đi thí nghiệm thì phải làm sao? Mặc dù chính phủ có thể trả lại cho ta một cái quân hàm, nhưng loại cuộc sống này dù sao vẫn không thoải mái như tự do tự tại."
"Vậy ngươi muốn xử lý như thế nào?"
"Ta cần một cái bùa hộ mệnh, ít nhất ở huyện thành cùng tỉnh thành không ai dám chọc tới ta." Dịch Thiên Hành lẳng lặng nói.
"Tỉnh thành?"
"Cuối tuần sẽ thi tốt nghiệp trung học, chí nguyên của ta chính là đại học ở tỉnh thành."
"A..." Cổ lão thái gia hơi trầm ngâm một lát "Yên tâm đi, sau tối nay không ai dám trêu chọc ngươi nữa, cho dù là ở tỉnh thành."
Dịch Thiên Hành cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi: "Ngài chuẩn bị an bài thân phận cho ta ra sao?"
Cổ lão thái gia nhíu mắt suy nghĩ cười "Liền nói ngươi là con tư sanh của con trai ta được không? Bảo đảm không ai dám động tới ngươi."
"Không có cửa đâu, hai ta có nguyện vọng khác nhau, ngài đừng trông cậy vào ta làm việc cho ngài ở tình thành." Dịch Thiên Hành giọt nước không lọt nói "Ta nghĩ kỹ rồi, ông nội của ta chết sớm, người khác cũng không biết hắn là người nơi nào. Ngài đành chịu ủy khuất, làm sư đệ của ông nội ta, giang sơn của ngài hiện tại, là ông nội của ta cùng ngài hai vị năm đó cùng nhau đánh xuống. Cứ như vậy ta mặc dù là cháu trai ngài, nhưng lại là vì tình nghĩa năm xưa, cho nên địa vị ở Cổ gia cao chút ít cũng vẫn không làm người ta hiềm nghi."
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Cổ đại công tử ngồi trong chiếc siêu xe trầm ổn vô cùng, còn có vị Cổ Nhị thiếu gia khiêng súng săn rêu rao, vội vàng lại nói: "Bất quá ngài tốt nhất nên nói rõ cho hai cháu của ngài, trực tiếp nói ta không phải phàm nhân là tốt nhất. Nếu không ta sợ người khác không tới gϊếŧ ta, hai vị này lại không nhịn được mà gây phiền toái."
Cổ lão thái gia bình tĩnh nhìn hắn, nghĩ tới hài tử này còn đang học trung học, tâm tư cũng đã kín đáo như thế, không khỏi sinh ra một phần thưởng thức.
"Cứ làm như ngươi nói đi. Bất quá ngươi chớ quên, ở tỉnh thành học đại học mà nói, nhớ thay ta đi khai tế tự nhiều một chút." Cổ lão thái gia đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, thành tích của ngươi như thế nào? Nếu như không tốt, ta có một thế chất ở sở giáo dục đó."
Dịch Thiên Hành không làm sao thở dài nói: "Ngươi cũng nhận định ta là bán tiên của thượng tam thiên rồi, chẳng lẽ bán tiên đầu óc còn không bằng người thường ư?"
Cổ lão thái gia vuốt vuốt râu trắng, gật đầu nói: "Vậy cũng đúng. Bất quá tỉnh thành rồng rắn lẫn lộn, ngươi phải cẩn thận."
Dịch Thiên Hành học động tác trong kịch nói, rất không ưu nhã nhún nhún vai nói: "Đoán chừng chuyện ta muốn làm sẽ không chọc tới phiền toái gì."
"Ngươi đến tỉnh thành không phải để học sao? Còn tính thuận tay làm thứ gì ư? Nếu có chuyện vui thì tính them phần của ta nữa." Cổ lão thái gia rất hứng thú.
Dịch Thiên Hành vô cùng nghiêm túc nói: "Ta tính toán ở tỉnh thành tụ tập đệ tử Cái Bang không túi, mở rộng kế hoạch lớn nghiệp lớn nhặt rác của ta."
Cổ lão thái gia cười khổ.
"Ta thật lòng đó." Dịch Thiên Hành mỉm cười nói: "Ở trong huyện thành không tiện thi triển, nhưng kỳ thật ta mong đợi phát tài đã rất nhiều năm."
...................................................
Tảng sáng, gió mát lất phất. Dịch Thiên Hành vẫn còn ngơ ngác ngồi bên cạnh hồ nước. Trong đêm khuya hắn bị thím Mập từ trong bệnh viện chạy về, Trâu Lôi Lôi thương thế đã ổn định, chẳng qua xương ống chân bị vỡ cũng không biết cần phải nghỉ bao lâu, năm nay thi tốt nghiệp trung học chỉ sợ sẽ thành bọt nước, nhưng Dịch Thiên Hành tin tưởng cô gái nhỏ này có thể gắng gượng qua cánh cửa tinh thần này, vợ do chính mình chọn, tự nhiên hắn tin nhãn lực của mình. Tiết Tam nhi cũng xử lý xong rồi, hôm sau đoán chừng trong Cao Dương huyện thành, Dịch Thiên Hành có thể đi ngang, ngủ thẳng. Mặc dù chuyện Cổ lão thái gia nhờ cậy có chút hư vô mờ mịt, nhưng cũng may là có bốn chữ hư vô mờ mịt, từ từ tìm cũng được, theo như Phật gia nói, đó chính là tùy duyên. Nếu như tìm không ra, đó là lão gia tử cùng mình duyên phận không đủ, cũng không thể trách chính mình không dụng tâm.
Chính bởi vì toàn bộ vấn đề cũng đã giải quyết, hắn đầu óc mã lực vô cùng mạnh mẽ thế đem thi tốt nghiệp trung học nhìn thành trò chơi ăn kẹo que, cho nên hắn mới có hơi nhàm chán, lại bắt đầu suy nghĩ. Chủ yếu là Cổ lão thái gia nói thượng tam thiên có chút quá mức mơ hồ, thật đúng là huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn, nghe một đêm chuyện xưa, đối với thân thể của mình vẫn không có lý giải gì.
Dịch Thiên Hành thở dài, đem chân ngâm đến trong hồ nước.
Lúc này không biết tại sao, hắn chợt nhớ tới lúc Tiết Tam nhi vừa được dẫn tới Cổ gia, chính mình suýt nữa tỏa ra sát ý, tim khẽ run lên, kinh văn Tam Vị kinh lại bắt đầu ở trong đầu hắn vang lên, trước mắt chân trời vốn là bầu trời ngân bạch sắc tựa như cũng ở một thoáng phủ kín một vầng sáng màu đỏ nhạt.
Dịch Thiên Hành ánh mắt hoa lên, bỗng nhiên nhìn thấy một nhóm lớn tự phù cổ quái không biết từ đâu chạy tới, ở trước mắt mình trôi nổi, tự phù là loại kim hoàng sắc rực rỡ đến mức tận cùng, lộ ra bối cảnh màu hồng, nhìn huy hoàng tuân lạn.
Hắn đầu tiên sợ hết hồn, tiếp theo biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng may hắn sớm giác ngộ được sự mạnh mẽ của than thể mình, ít nhất cho hắn một chút tự vệ dũng khí. Đợi chút tâm tình hơi định, ý sợ hãi dần tan, lòng hiếu kỳ dâng lên, hắn không nhịn được bắt đầu nghiên cứu tự phù phiêu du tại trước mắt mình.
Tự phù rất quái lạ, giống như con giun, vừa giống như bọ tre, dù sao không giống bất kỳ một môn tiếng nói nào mà Dịch Thiên Hành biết tới.
Hắn gãi gãi đầu, nghĩ thầm chính mình ỷ vào trí nhớ, học thuộc mấy cuốn tự điển thật dầy trên thư viện thành phố, vẫn nắm giữ mấy loại ngoại ngữ, cho dù là Đông Âu nước nhỏ mình cũng không bỏ qua, mặc dù không nói được, nhưng vẫn nhận ra được sao? Nhưng vẫn không nhận ra loại chữ này... Hắn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Văn tự lạ này, là mình tĩnh tọa ngồi thiền Tam Vị kinh mà có, tự nhiên cùng Phật Tông không thoát khỏi liên quan.
Phạn văn?
Dịch Thiên Hành khẽ cười, biết con đường học tập sau này của mình lại tăng thêm một môn nhàm chán nữa. Lúc này mặt trời hồng hồng cuối cùng từ dưới chân núi nhô ra, đầy trời ánh bình minh ánh vào hồ nước thanh linh vô cùng. Dịch Thiên Hành nhìn ánh bình minh âm thầm suy nghĩ, mới vừa rồi tự phù xuất hiện, còn có xích hồng sắc bối cảnh, có khả năng là mình bị kinh Phật làm cho sinh ra ảo giác không?
Đáng tiếc thiên tài như hắn tu hành không có lão sư. Cho nên vấn đề này hắn nghĩ không ra, ngược lại nghĩ đến sắp sửa rời đi huyện thành nhỏ sinh sống mười bảy năm này, đi phía ngoài nhìn một chút, cảm thấy có chút hưng phấn, quái khiếu hai tiếng, nhảy vào trong hồ nước, tóe lên vô số bọt nước.
Hắn cũng không biết hồ nước này có gì cổ quái.
Cho nên khi một chút tiểu quang điểm màu đỏ nhạt từ trong nước hồ âm thầm dần dần tụ lại, mềm nhẹ quấn vào bên cạnh hắn, hắn vẫn lấy làm kinh hãi.
Sau đó cảm giác được trái tim đau nhức!
Tiểu quang điểm màu đỏ nhạt càng không ngừng hướng ngực của hắn hội tụ, sau đó hướng trong thân thể của hắn chui vào. Dịch Thiên Hành cảm giác bộ ngực tựa như đang bị cái gì xé rách, sau đó xâm nhập!
Hắn cúi đầu nhìn cảnh tượng cổ quái tới cực điểm này, không khỏi sợ đến mất mật, vội vàng dùng song chưởng kiên hơn sắt luyện, đi hơn kình phong chộp lấy. Nhưng những tiểu hồng điểm đó tựa hồ vô hình vô chất, thế nào cũng bắt không được. Nhưng vô hình vô chất gì đó, lại có thể làm cho hắn đau đớn như thế, thật sự quá mức quỷ dị! Dịch Thiên Hành cấp hỏa công tâm, ở đáy nước hô vang một tiếng, ngón trỏ mang theo kim quang nhàn nhạt, dùng sức hướng nơi điểm đỏ tiến vào thân thể trên l*иg ngực đâm tới, hắn muốn đem gì đó tiến vào thân thể của mình đào ra!
Huyết thủy tung tóe, cường hãn thân thể rốt cục bị ngón tay của mình đâm rách.
Nhưng tiểu hồng điểm căn bản vẫn không ngăn được, ngược lại dọc theo vết máu chính hắn đâm rách đi đến bên trong, tốc độ tràn vào càng lúc càng nhanh.
Dịch Thiên Hành dần dần cảm thấy choáng váng, thân thể tựa như cũng bị lực lượng nào đó khống chế, tay chân càng ngày càng không nghe sai sử, tại trong nước hồ tùy ý chìm nổi.
...
...
Từ trước đến giờ Dịch Thiên Hành không sợ trời không sợ đất, rốt cục đã sợ. Hắn quát lên một tiếng lớn, trong nước tung mình, nước hồ lay động quay cuồng, thừa dịp nước chảy kích động, hai chân xòe ra như hoa sen, hai tay hợp thập, bắt đầu cầu nguyện. Cầu nguyện nội dung là: "Phật Tổ gia gia hảo tâm, ta đáp ứng ngươi, sau này không bao giờ... đi bắt con lươn về nướng đậu hủ ăn." Hắn mang theo âm điệu nói: "Ta biết đây là báo ứng, nhưng ngươi cho ta chút mặt mũi, đừng làm cho ta bị những thứ này chui vào đυ.c nát như khối đậu hủ, chết kiểu này, rất mất mặt."