Ngày kế lâm triều dập đầu diện thánh, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Ngày hôm qua, ngôi cửu ngũ đã nổi giận lôi đình.
Hôm nay, vẻ mặt Hoàng đế hình như cũng không tốt lắm. Gương mặt đã trắng lại xanh, đêm qua Hoàng đế dường như không ngủ. Khi bàn chính sự, y vẫn điềm tĩnh, môi vẫn như mọi khi nhẹ mím lại, bên trong như ẩn giấu cái gì khiến người ta vừa muốn thở dài vừa muốn vui sướиɠ.
Hôm nay âm tình bất định.
Các đại thần âm thầm cảnh giác, dùng ánh mắt ám chỉ để nhìn nhau, một chữ cũng không dám nhiều lời. Cẩn thận, cẩn thận.
Vào thời điểm này, chỉ cần một chút thông minh, mọi người cũng biết chỉ nên bẩm báo chuyện tốt, không nên nói chuyện xấu.
Cho nên tấu thứ nhất, chính là tấu lên một tin tức tốt nhất thế gian! Đám man tộc sáng hôm qua còn ồn ào tranh cãi đòi thả vương tử bọn họ, chiều hôm qua cư nhiên lại viết một bức thư giải thích gửi đến Lại bộ.
“Người trong đoàn sứ giả Khiết Đan nói, hôm qua chỉ sau một lúc, bọn họ đã nhận được tin do chính tay Khiết Đan vương tử Thương Nặc viết, ngài rất bình an, nhờ binh lính Thiên triều bảo hộ cẩn thận mới thoát được độc thủ của tặc tử, nhưng vì ngài lại có việc muốn làm nên mấy ngày nữa mới có thể trở về…”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, một bên nghe Lại bộ thượng thư Nhâm An trình bày chuyện vừa qua, một bên xem thư giải thích mà Tiểu Phúc Tử vừa trình lên.
Đọc lướt nhanh như gió, y nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đoàn người Khiết Đan này không biết đã tìm được tiên sinh Thiên triều nào viết thay.
Từ khi Khiết Đan di quán bị tập kích đến khi bọn họ đến Lại bộ kích trống đòi thả vương tử, lại còn vương tử gửi tin báo bình an, tất thảy đều được tự thuật rõ ràng. Hơn thế, bọn họ còn biểu đạt sự áy náy vì hiểu lầm nước bạn Thiên triều, lại còn muốn cùng Thiên triều có loại tình cảm hữu hảo gì đó. Hừ, viết cũng thật là chuyên nghiệp.
Chỉ là thực chất chuyện vương tử bị cường đạo bắt cóc, binh lính Thiên triều đã bảo hộ vương tử thoát hiểm… toàn là nói hươu nói vượn. Còn việc Thiên triều Hoàng đế hạ chỉ bắt Thương Nặc thì lại không nói tới một chữ.
Hoàng đế thấy vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng cũng biết là do Thương Nặc rảnh tay rảnh chân xử lý.
Không khỏi lại than thở.
Chuyện này, tóm lại là nợ Thương Nặc rồi.
Đặt thư giải thích một bên, Hoàng đế gật đầu nói, “Việc này chấm dứt là tốt rồi, kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phải phiền lòng nữa. Tất cả mọi người bỏ qua đi.”
Bỏ qua hết đi…
Các đại thần nào biết tâm tình của chủ tử khi nói ra câu này, chỉ biết sau khi nghe xong, bầu trời mây đen tan hơn phân nửa. Tất cả thở phào một hơi.
Xem ra phong vân bất trắc hôm qua đã rời xa, chủ tử anh minh thần võ đã trở lại.
Khai chiến với Khiết Đan, hừ, không phải là muốn chết đấy chứ?
Khiết Đan vương tử “khi quân phạm thượng”? Đó là cái thứ lỗi vớ vẩn nào vậy?
Tốt! Tốt quá! Thiên hạ thái bình rồi.
“Thư này…” Hoàng đế suy tính một chút, “Bãi triều ngày hôm qua thì đưa tới sao?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, sau bãi triều ngày hôm qua, ước chừng khoảng nửa canh giờ, trưởng đoàn của bọn họ đã đưa tới.”
“À.” Trước khi tiến cung, chắc Thương Nặc đã viết xong rồi sai người đưa tới.
Nhâm An thấy Hoàng đế hỏi thời gian thì có chút lo lắng mình sẽ phạm lỗi. Hắn vội bổ sung một câu, “Việc này quan trọng, vi thần không dám trì hoãn liền tiến cung bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng lúc đó Hoàng Thượng lúc đang bận việc, đã mệnh Tiểu Phúc Tử cản lại.”
Hoàng đế cũng nhớ ra.
Còn không phải sao?
Ngày hôm qua, tại Bàn Long Điện, Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên báo có Nhâm An cầu kiến khiến y giật mình đến mức nhảy dựng. Hồi tưởng tới bộ dáng kích động lúc ấy, Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ không khỏi mỉm cười tự giễu, “Trẫm biết, không cần biện giải. Trẫm cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách tội ngươi.”
Khi chính sự đã sắp xếp xong đâu vào đấy, Tiểu Phúc Tử dâng trà nóng lên. Hoàng đế đón lấy nhưng chỉ nhấp một hơi rồi nhìn khắp chúng thần, “Còn có việc gì khác không? Không quên gì chứ?” Y lặng đợi một hồi, “Bãi triều đi.”
Vốn nghĩ hôm nay sẽ lại tiếp tục mưa rền gió dữ mà lâm triều như hôm qua, không ngờ tất cả lại kết thúc như vậy.
Tiểu Phúc Tử cùng hai thị vệ theo sau ra khỏi đại điện. Diễm dương mùa thu trắng lóa gần gần xa xa.
“Chủ tử, Người cẩn thận, đang nắng gắt đấy. Người hãy đi dưới bóng cây, hay là để nô tài sai người mang tán đến?”
“Không cần.” Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn. Thái dương kia thật chói mắt, nhìn thẳng vào cũng chỉ thấy sáng lóa, “Cuối hạ nắng mới gắt như vậy, nhưng một khi thu tới, thái dương sẽ chẳng còn chói chang được như bây giờ. Thừa dịp thái dương còn đẹp như vậy, không bằng phơi nắng một lúc. Nam nhân không giống như nữ nhân sợ cháy nắng.” Y thờ ơ đi về phía trước.
Tiểu Phúc Tử chạy bước nhỏ theo phía sau, cười dài nói, “Hôm nay thái dương thật đẹp, tâm trạng của chủ tử cũng tốt. Đây quả là một dấu hiệu đại cát mà.”
“Ừm? Làm sao ngươi biết hôm nay tâm tình trẫm tốt?” Hoàng đế bước đi chậm lại dưới bóng cây.
“Không biết nhìn sắc mặt của chủ tử, làm sao có tư cách làm nô tài?” Tiểu Phúc Tử thấy sắc mặt Hoàng đế không tồi, lá gan cũng lớn hơn, “Hôm nay chủ tử thức dậy, tuy rằng sắc mặt giống như thiếu ngủ nên có hơi xanh nhưng đã không còn gì khác mọi khi. Có đôi khi xuất thần, chủ tử còn nhếch mép cười một cái nữa. Nô tài nói thật, Hoàng Thượng thường ngày quá trầm tĩnh, cho dù các nương nương thấy Hoàng Thượng, nếu không có đại sự, họ cũng không dám mở miệng nói chuyện cùng Hoàng Thượng.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hỏi ngươi một câu, ngươi liền bậy bạ ra nhiều câu đến như vậy. Trẫm là Hoàng đế quản lý tứ phương, còn có gì chưa đủ? Mỗi ngày tất nhiên đều sẽ tôn quý an tường. Về phần hậu cung, mỗi người đều là hiền thục yên bình. Hoàng hậu quản lý việc này cũng không tồi.”
Một lúc sau, tâm tình cao hứng lại thoáng thay đổi, y thấy bản thân nghĩ một đằng lại nói một nẻo. Hoàng đế muốn thở dài một tiếng, nhưng lại có Tiểu Phúc Tử cùng bọn thị vệ ở bên cạnh, chỉ sợ tiếng thở dài này trong có nửa canh giờ sẽ truyền tới hậu cung, làm cả hậu cung lo sợ bất an, nên y đành cố nén lại.
Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Hoàng đế nói, “Sắc mặt hôm nay không tốt là do chính sự ngày hôm qua tạo thành. Kỳ thật, trẫm một mình ở tại Bàn Long Điện, im lặng nên cũng thấy an ổn hơn, tốt hơn so với khi các ngươi mười mấy người vây xung quanh, quanh tai đều là tiếng ho khan hay tiếng hít thở nhiều. Trẫm hạ chỉ, Bàn Long Điện là nơi trẫm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bắt đầu từ hôm nay, vô luận là kẻ nào, không có chỉ thì không được tiến vào. Ngay cả phi tử hậu cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải tuân chỉ. Về phần ngươi, như ngày hôm qua, việc nhỏ đừng quấy rầy trẫm, khi có đại sự, cách cửa bẩm báo.”
“Vâng.” Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh đáp lời, thuật lại thánh chỉ từ đầu đến cuối một lần, “Chủ tử muốn ngủ yên lặng, nhưng có những việc quan trọng hơn, như khi chủ tử mặc y phục, dùng bữa, tắm rửa, Người không muốn thái giám, cung nữ hầu hạ, chẳng lẽ lại tự làm? Ý chỉ của chủ tử, nô tài cũng không dám không tuân, nhưng hầu hạ chủ tử…”
“Mặc y phục, dùng bữa hay tắm rửa là những việc thường nhân có thể làm, vì sao trẫm không làm được? Cho dù thật sự không quen, muốn tìm người hầu hạ, trẫm tuyên một tiếng, cung nữ thái giám không phải lập tức sẽ tới sao?” Hoàng đế cười lạnh nói, “Đừng giả thần giả quỷ trước mặt trẫm. Ngươi lo lắng Thái hậu cho tìm ngươi, hỏi bên trong Bàn Long Điện rốt cuộc ra sao, ngươi không đáp được, sẽ không lấy lòng được? Trẫm biết trong lòng ngươi nghi ngờ cái gì. Hừ, hôm nay trẫm nói cho hay, chuyện Bàn Long Điện ngươi không thể quản, bên trong ẩn giấu cái gì, trẫm đang làm gì ở bên trong, đây không phải là những chuyện ngươi trông nom được. Trẫm là thiên tử, không phải tù phạm, không chấp nhận được có gian tế ở bên người, nơi nơi giám thị trẫm.” Lời nói của Hoàng đế rắn rỏi như sắt đá, vẻ mặt cũng trở nên vô tình, “Dù ai có hỏi, ngươi đều phải kín miệng, không biết cái gì cả. Nếu có can đảm dám quan tâm chuyện này, để mắt tới Bàn Long Điện một chút thôi, thì, giỏi lắm, ngươi nên hỏi xem mình có mấy cái đầu.”
Tiểu Phúc Tử không nghĩ chỉ một câu hỏi lại có thể dẫn tới một phen giáo huấn như vậy. Mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển tím, hai đầu gối mềm nhũn, hắn thiếu chút nữa không kìm lòng được mà quỳ xuống. Thế nhưng, Hoàng đế vẫn cứ thẳng trước mặt mà bước đi, đến cả điều kiện để quỳ xuống cũng không có, hắn chỉ có thể lau mồ hôi lạnh, cười bồi theo sau, không dám nói bậy bạ thêm một chữ nào nữa.
Thật vất vả chờ đến khi Hoàng đế tiến vào Bàn Long Điện, Tiểu Phúc Tử mới thở ra khổ não nghẹn trong phổi.
Y đẩy cửa ra, căn phòng đã khôi phục lại thành bảy tám phần như cũ.
Sàng đan đã đổi mới, nước đổ trên thư trác đã khô, bình ngọc cũng đã đựng đầy nước.
Mà ngay cả vết máu bát nháo trên sàn nhà cũng không biết bị bọn họ dùng loại thuốc bột gì mà lau sạch.
“Tranh Nhi, lâm triều xong rồi sao?” Đầu của Thương Nặc từ dưới giường vươn lên, cách nhau nửa căn phòng, hắn cười thật tươi với Hoàng đế.
Vì lo lắng các cung nữ thái giám khác đi tới, thời điểm không quan trọng hắn đều trốn dưới giường, cho dù có người nhìn vào từ cửa sổ cũng không thấy gì.
“Bọn họ đi rồi?”
“Ừ.”
“Vậy còn ngươi? Sao còn chưa đi?”
“Ta bị thương nặng, không đi được, ở lại vài ngày đã. Ha ha, kỳ thật đây là lời nói dối, ta và ngươi trong lòng đều hiểu rõ mà.” Thương Nặc nói, “Nhưng mà nếu nói thật, ngươi sẽ lại tức giận, nên ta đành phải nói láo thôi.”
Hoàng đế hạ tầm mắt nhìn chằm chằm Thương Nặc đang cười hì hì, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nói gì.
Người này, lúc bám lấy người ta thì dính như viên đường da trâu, không cách nào gỡ ra được, lúc gian trá thì lại giống hồ ly, lúc giả ngu lại hóa thân thành con gấu ngốc nghếch, đến lúc hư hỏng thì lại…
Ngừng ngừng! Không được nghĩ tới cái lúc đêm hôm đó nữa!
Hoàng đế mặc kệ sắc mặt hòa nhã của hắn, y ngồi xuống trước thư trác, vươn tay ra cầm lấy bút.
“Viết gì thế?”
Trầm mặc.
“Việc triều chính sao? Viết thánh chỉ?”
Hoàng đế bình tâm tĩnh khí, hạ xuống một nét vẽ.
“Ngươi đang vẽ tranh sao?”
“…”
“Tranh Nhi, ngươi là họa sĩ sao? Người họa tranh ưu tú nhất Thiên triều, vẽ giúp ta một bức tranh nhé?”
“Tranh Nhi…”
“Ngày mai, ngươi cút đi cho trẫm!” Hoàng đế ngồi ngay ngắn trước thư trác đặt bút nửa ngày sau mới nói một câu.
Thương Nặc từ dưới giường bước ra, ngồi xổm xuống bên cạnh đại hắc cẩu mà xoa đầu nó. Hắn quay đầu nói, “Ngày mai không được, thương thế của ta chưa lành.”
“Võ công của ngươi cao cường, ngày mai đương nhiên có thể đi.” Giọng điệu Hoàng đế lạnh như băng từ ngày đông giá rét đem tới, vừa khô khan vừa tối nghĩa nói, “Thương Nặc, ngươi đừng khinh người quá đáng. Cứ được một tấc lại tiến một thước thế, sớm muộn gì thiên lôi cũng đánh chết ngươi. Ngươi thật muốn trẫm không tiếc bang giao hai nước gϊếŧ chết ngươi sao?”
Thương Nặc không đáp lại.
Tựa hồ đã vuốt ve chán đại hắc cẩu, hắn đứng lên, vươn vai một cái nhưng vẫn cẩn thận tránh đi miệng vết thương. Hắn trầm mặc một hồi, đi đến phía sau Hoàng đế, thấp giọng nói, “Ngươi vẽ tranh sao? Ta giúp ngươi mài mực.”
“Tránh ra.” Hoàng đế nhíu mày.
Tâm tình vốn lo lắng, y muốn vẽ trúc để được yên lặng một chút, ai ngờ càng vẽ tâm lại càng loạn. Hoàng đế thả bút, nghiêng đầu sang một bên, mặt đối mặt với Thương Nặc, “Trẫm thật không rõ, ngươi cứ sống chết ở lại chỗ này làm gì? Thân là vương tử, cũng là sứ giả Khiết Đan, lại cứng đầu không chịu rời khỏi nơi bất trắc này. Vạn nhất tin tức để lộ ra ngoài, hoặc là không cẩn thận để thị vệ cung nữ phát hiện, chỉ cần đi nhầm một bước, bang giao hai nước sẽ trở thành đại sự. Trẫm…”
Câu sau này, y thấy người làm quân vương khó có thể nói ra.
Chần chờ hơn nửa ngày, Hoàng đế cắn răng, gương mặt tuấn mỹ hơi chút nhăn nhó. Mặt cũng đỏ lên, y mang vẻ mặt khó hiểu mà thấp giọng hỏi, “Thân thể của trẫm… như vậy… Làm cho ngươi luyến tiếc tới như vậy sao?”
Thương Nặc nghe xong thì phì cười một tiếng.
Gương mặt Hoàng đế từ thịnh nộ chuyển thành tím ngắt, “Có gì đáng cười sao?”
Thương Nặc thấy y thực nổi giận thì ngạc nhiên lắm, “Thực xin lỗi, ta không nên cười như thế.” Nhưng hắn vừa nói xong, ruột gan lại như vì cười mà thắt lại. Hắn e ngại ánh mắt Hoàng đế nên đành phải nghiêm mặt, nhưng không ngờ nhịn tới cực hạn, Thương Nặc giữ không được nữa, liền che miệng lại cười như điên. Bởi vì sợ người bên ngoài nghe thấy, hắn không dám cười thành tiếng.
Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, hai mắt như bốc hỏa. Vừa định há mồm lại nghĩ tới bọn thái giám thị vệ đang canh giữ ở bên ngoài, y đành hạ giọng, âm trầm mà nói, “Được lắm, ngươi bức người quá đáng, đừng trách trẫm vô tình.”
Còn muốn nói tiếp, Tiểu Phúc Tử lại như cố tình giúp vui mà đến, đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo, “Chủ tử, Thái hậu phái người đến thỉnh, nói nếu chủ tử rảnh rỗi, mời qua bên đó uống trà tâm sự.”
“Trẫm sẽ qua ngay!” Thanh âm trả lời của thánh quân có điểm gì là lạ, dường như có chút tức giận.
Chỉ chốc lát, Hoàng đế sắc mặt xanh mét mở cửa đi ra. Không để ý tới Tiểu Phúc Tử, vừa đi y vừa hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Hình như là do phía nam vừa tiến cống vụ trái cây đầu tiên của mùa thu năm nay. Trời nóng, Thái hậu thỉnh chủ tử qua ăn để giảm mệt mỏi.”
Hoàng đế cũng biết là không đơn giản như vậy, thuận miệng nói, “Giảm mệt mỏi? Không mệt hơn đã là tốt lắm rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng y vẫn tới. Hoàng đế đứng trước điện Thái hậu sửa sang lại xiêm y, cước bộ cũng chậm lại. Sau khi nghe thấy tiếng bên trong truyền báo, “Thái hậu, vạn tuế gia tới thỉnh an.”, y mới đổi nét mặt thành tươi cười, thong thả tiến vào.
Thái hậu người già sợ lạnh, tuy mới chỉ là mùa thu, trên tháp đã kê thêm một cái đệm lông sói mỏng. Hoàng Thượng vừa đi vào đã thấy Thái hậu gối đầu tựa mình trên ghế quý phi. Trên bàn, bốn năm mâm hoa quả mùa thu mới tiến cống bày la liệt. Y vừa liếc mắt đã thấy Hoàng hậu ở bên cạnh.
Mặc nguyên một bộ quốc mẫu triều phục, lại còn đang quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng tới rồi.” Thấy Hoàng đế, Thái hậu đang nằm cũng ngồi dậy. Bà bất đắc dĩ cười cười, chỉ tay vào Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất, “Sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác muốn một bà lão như ta trông nom thế? Hoàng Thượng tới là tốt rồi, ngươi nói một câu để Hoàng hậu đứng lên đi. Từ sáng sớm hôm nay nàng đã tới đây, nàng nói hôm qua đắc tội với Hoàng Thượng nên muốn tới thỉnh tội. Ai gia khuyên thế nào, nàng cũng không chịu đứng lên. Các ngươi là phu thê, chuyện của mình thì tự giải quyết đi.”
Không đề cập tới thì không sao, vừa nhắc tới, lửa giận trong lòng Hoàng Thượng đã cháy lại càng cháy mạnh.
Y liếc xéo Hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất một cái. Nàng tuy đang quỳ nhưng thần sắc cũng không mấy sợ hãi, lại thật là yên lặng. Y càng nhìn càng thêm hận ba phần. Hoàng đế thầm nghĩ trong lòng, thích thỉnh tội thì xông vào cung Thái hậu để làm gì?
Muốn làm hiền thê, muốn trở thành Hoàng hậu trung thục để lưu danh thiên cổ đến phát điên rồi sao?!
Hoàng đế cười cười thỉnh an Thái hậu, chọn một chỗ bên cạnh bà ngồi xuống trước, rồi mới cố tình nhẹ nhàng nói, “Ngạch nương, sao người lại nghĩ vậy? Nhi thần đâu vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nổi giận với Hoàng hậu. Nàng làm Hoàng hậu lâu nay, đã mắc phải sai lầm lớn nào đâu? Chuyện tối ngày hôm qua, còn chuyện sáng ngày hôm nay, chắc sẽ được bao nhiêu người ghi khắc. Nàng vì khuyên nhủ Hoàng đế mà không tiếc mạo phạm từ chối khéo, sáng sớm lại chạy thẳng tới trước mặt Thái hậu thỉnh tội. Hoàng hậu chẳng những thông minh để ý, lại còn am hiểu lễ nghĩa, thật đúng là chọn không sai người mà. Thế nhưng, nàng lại biến trẫm thành sắc quỷ ban đêm xông vào tẩm cung Hoàng hậu.”
Lời vừa nói xong, sắc mặt Thái hậu đã lập tức biến đổi. Ngồi thẳng người cẩn thận đánh giá Hoàng đế một lát, bà mới từ từ nói, “Hôm nay, Hoàng Thượng lại nổi giận à?”
Từ trước tới nay, Hoàng đế luôn đối xử ôn hòa với phụ nhân trong cung, nhất là Hoàng hậu. Có vẻ như cho tới bây giờ, y cũng chưa từng khiến nàng khó xử. Hôm nay không biết tại sao, chắc là cộng với tức giận từ trước, y đã nói ra những điều sâu trong trái tim, khiến chính bản thân cũng cả kinh.
Hoàng đế liếc qua Hoàng hậu thân mình khẽ run, các khớp ngón tay sống chết túm lấy xiêm y đến mức trắng bệch. Thấy nàng cũng đáng thương, y cười bồi với Thái hậu, “Thái hậu, người sao vậy? Nhi thần chỉ nói đùa một chút thôi mà. Hoàng hậu chắc cũng hiểu tính tình của trẫm, trẫm thấy trời nóng nực, nói đùa vài câu cho mọi người thoải mái mà thôi. Hoàng hậu, quỳ lâu như thế làm gì, mau đứng lên đi. Tốt nhất là người làm thê tử như ngươi nên gọt những trái cây này cho Thái hậu nếm thử.”
“Hoàng hậu đứng lên đi.” Thái hậu khô khan phân phó. Trầm mặc một hồi lâu, bà quan sát chung quanh rồi nói, “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Lúc này, hai bên trở nên lặng ngắt như tờ.
Sau khi Thái hậu phân phó mọi người lui xuống, Hoàng hậu cũng đứng lên. Nàng tỏ vẻ thật đáng thương đứng hầu một bên. Thái hậu nhìn Hoàng đế rồi nói, “Hoàng Thượng, ngươi nói đùa thật sao? Ngạch nương hiểu rõ, ngươi chẳng những phiền chán Hoàng hậu, mà ngay cả ta, chỉ sợ là ngươi cũng thấy như thế.”
Hoàng đế đứng lên, “Nhi thần sao dám bất hiếu như thế?”
“Ngươi không cần phải vội vàng biện giải, ai gia không nói ngươi bất hiếu. Thiên tử nặng nhất là hiếu đạo, ngươi nếu bất hiếu, lời này để truyền ra ngoài, thanh danh Hoàng đế còn là cái gì nữa? Thiên hạ sẽ nhìn ngươi thế nào? Lại nhìn ta ra làm sao?” Gương mặt Thái hậu mơ hồ toát ra vẻ thương cảm, “Tâm sự trong lòng ngươi, lão nhân gia ta cũng có thể hiểu được. Từ khi còn trẻ, ai gia đã sống đến cả đời ở trong cung, từ lúc còn là một tiểu phi tử chỉ biết lo cho chính mình, rồi trở thành Hoàng hậu, Thái hậu săn sóc Hoàng Thượng, chăm nom hậu cung phi tử, củng cố thanh danh, thiên hạ, xã tắc.”
“Ngạch nương…”
“Nghe ta nói xong đã.” Thái hậu kéo Hoàng hậu qua, vỗ về cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, “Ngươi có nàng là Hoàng hậu, chẳng những là phúc khí của ngươi, mà còn là phúc khí của thiên hạ. Ngươi nên biết quý trọng nàng. Ngươi là bề trên, là Thiên Tử, lại còn trẻ như vậy, sau này không biết còn nạp thêm bao nhiêu mỹ nữ phi tử nữa. Nhưng Hoàng hậu lại chỉ có một người. Có nàng ở đây, hậu cung mới bình an, mới có quy củ, ngươi cũng mới có thể an tâm triều chính. Đúng vậy, nàng muốn làm hiền thê, muốn trở thành hiền thê thì có gì là sai? Ngươi chẳng phải cũng phải làm Thánh quân đấy sao? Đã là Thánh quân thì phải có hiền thê thì mới xứng. Có nàng ở đây, nhiều ít gì thì cũng có thể giúp ngươi.”
Hoàng đế cúi đầu nghe xong một đoạn giáo huấn thật dài.
Nếu là ngày thường, Thái hậu dạy như vậy, lại nói mọi chuyện hợp lễ như thế, chắc chắn y sẽ vui lòng phục tùng, gật đầu mà nói “đúng vậy”.
Nhưng hôm nay thì không thế. Nghe Thái hậu nói, cảnh tượng Hoàng hậu bình thường khuyên nhủ lại hiện ra trong đầu.
Muốn cùng nàng nói chuyện triều cục, nhất định nàng sẽ quỳ xuống, bày ra đủ thứ tổ tông gia pháp, nói nữ tử không thể tham dự vào triều chính.
Muốn cùng nàng xem hí kịch lưu truyền ngoài dân gian mà phu thê khi rảnh thường nghe, nàng sẽ lập tức đốp cho ngươi một câu, “Thiên tử tuy muốn mua vui như thường dân, nhưng còn có tôn ti. Mấy vở hí kịch tầm thường đó vi phạm không ít lễ giáo, chỉ sợ Hoàng Thượng nghe xong sẽ chê cười.”
Nếu luận bàn đến ân tình phu thê, trừ bỏ buổi tối hai người… chuyện kia mấy canh giờ, ngày thường ngay cả chạm tay cũng là việc quốc mẫu đoan trang cẩn trọng không nên làm…
Càng nghĩ lại càng thấy nữ nhân kết tóc cùng mình này rõ ràng giống như một con rối gỗ.
Cúi đầu nghe Thái hậu giáo huấn xong, Hoàng đế liếc mắt qua Hoàng hậu một cái rồi mới thấp giọng nói, “Ngạch nương yên tâm, Hoàng hậu luôn rất tốt, trẫm hiểu rõ. Trẫm luôn yêu mến Hoàng hậu, từ trước tới nay chưa hề thay đổi.”
“Ta an tâm rồi.” Thái hậu gật gật đầu, rốt cục tươi cười. Bà lại quay đầu dịu dàng nói với Hoàng hậu, “Hoàng đế là người da mặt mỏng, trong lòng dù có yêu mến ngươi, y cũng sẽ không để lộ ra. Ngươi cũng nên hiểu cho y. Đi về trước đi, hai người chúng ta cần phải tâm sự một lúc, Hoàng đế lát nữa sẽ tới tìm ngươi.”
Hoàng hậu sau khi thi lễ liền cất bước. Lúc này, Thái hậu mới gọi Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh.
Bà lấy ra một cái chìa khóa từ l*иg ngực, lại lấy một chiếc hộp vàng từ sau ghế tựa ra. Tự mình mở khóa rồi lấy ra một bao nhỏ bằng gấm, Thái hậu đưa cho Hoàng Thượng, “Cầm lấy.”
Hoàng đế đón lấy, nghi hoặc nhìn vào vật đang nằm trong tay.
“Thuốc này tối nay uống xong rồi đi gặp Hoàng hậu.” Thái hậu khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, “Vốn việc này ai gia không nên tham gia vào, nhưng Hoàng Thượng, ngươi muốn êm đẹp, sao không ở cùng Hoàng hậu?”
Trong não Hoàng đế bỗng nổ “đùng” một cái.
Quả thật, gần đây dù y có đi tới chỗ Hoàng hậu nhưng đa số chỉ là nói chuyện, dùng bữa, tắm rửa, còn về phần chuyện đó thì căn bản không có đủ hưng trí.
Nhưng, Thái hậu làm sao lại biết?
“Đây là hoàng cung, chuyện gì có thể giấu diếm được người khác?” Thái hậu thoải mái nằm lùi dần về phía sau, như cười như không nói, “Chuyện tại Bàn Long Điện của ngươi ta cũng mơ hồ đoán được. Tất cả cũng chỉ là vì nữ nhân thôi. Ngươi còn hạ chỉ không được làm cái nọ không được làm cái kia.”
Thấy Hoàng đế há miệng, Thái hậu khoát tay nói, “Nam nhân trẻ tuổi có ai không có mới nới cũ? Việc này ai gia không muốn hỏi đến, ngươi cũng chỉ cần cẩn thận là tốt rồi. Nhưng Hoàng hậu kia…” Bà lại chậm rãi ngồi dậy, đến gần Hoàng đế.
“Nhưng mà, những lời này chỉ có mẫu tử chúng ta mới nói, không thể truyền ra bên ngoài. Ngạch nương biết, Hoàng hậu này, ngươi đã cảm thấy chán ngấy từ lâu.”
Đôi lông mày tuấn tú của Hoàng đế bỗng dưng dựng ngược.
Thái hậu lại nói, “Một kẻ đầu gỗ như vậy, ai lại không chán? Nàng mỗi ngày ở cùng với ai gia, cười thì ngốc nghếch, ngồi là ngồi yên. Ai gia chẳng lẽ không cảm thấy chán sao? Nhưng đã là Hoàng đế thì không thể không có Hoàng hậu. Ngươi lãnh đạm với nàng cũng không có lợi.”
Những lời này chỉ khi lén thổ lộ mới dám nói.
Ở nơi cái gì cũng bị lễ pháp ràng buộc như hoàng cung, muốn nghe được một lời như thế này cũng không phải là dễ dàng.
Hoàng đế nghe xong, lòng không khỏi cảm động. Hóa ra bên mình vẫn còn lại một người có thể trò chuyện riêng tư thế này. Chợt cảm thấy những suy nghĩ bất kính với Thái hậu hôm qua thật vô lễ, y nói, “Những lời ngạch nương nói đều là thật tâm suy nghĩ cho nhi thần, nhi thần sao lại không hiểu?”
Trầm mặc một hồi, y mới thấp giọng nói tiếp, “Nhi thần vẫn biết là phải đối tốt với Hoàng hậu. Nhưng mà nàng… Có thể đối tốt với nàng được sao? Việc này, trẫm đã cố hết sức rồi. Trẫm là Hoàng đế, nhưng cũng là nam nhân. Mà nam nhân đối với nữ nhân, trong lòng phải thích, thì mới nguyện ý thân cận. Cái loại chuyện này, cho dù là bậc trượng phu tác chủ, cũng không thể chỉ làm vì an ủi thê tử. Ngạch nương, người trông nom hậu cung, việc này, người phải giúp ta. Ta tuy là thiên tử nhưng cũng là con người…” Thở thật dài một tiếng, Hoàng đế dường như đem tất cả chua xót đau khổ trong nhiều ngày nói ra một nửa, lòng thoải mái không ít.
“Ngươi là thiên tử, không phải thường nhân, không thể lấy người thường ra để so sánh với mình.” Nghe thấy Hoàng đế chĩa mũi nhọn về phía mình, khuôn mặt được chăm sóc đến không có một nếp nhăn của Thái hậu bỗng cứng lại, không chút cảm xúc, “Ai gia đã cao tuổi như vậy, thế mà ngay cả thuốc cũng đã chuẩn bị hộ ngươi, còn không tính là giúp ngươi sao?”
Nghe xong, Hoàng đế như người vừa mới từ nơi đáy nước hít thở không thông trồi lên một nửa lại bị người ta dùng tay nhấn xuống, một lần nữa chìm xuống đáy sâu.
“Tự do không thể thành người, thành người không thể tự do, huống chi, ngươi lại còn là một Hoàng đế.” Âm điệu của Thái hậu chậm lại, “Đây không riêng gì là chuyện hậu cung. Hoàng Thượng đừng quên, ở bên ngoài hoàng cung, Hoàng hậu còn có thân nhân của mẫu thân; mỗi nhà lại đều là trọng thần. Bộ binh Lại bộ, lại còn vài đại tướng quân, đều có quan hệ với nàng cả. Thiếu nàng, thần tử sẽ bất an, đây là chuyện liên quan đến triều cục. Không đủ hưng trí, uống thêm thuốc vào là được.”
Dần dần, ngữ khí của Thái hậu cũng trở nên trầm trọng, ánh mắt dừng lại ở con thú khảm đồng khoác tầng tầng vải lụa, lời nói cũng càng trở nên thấm thía, “Hậu cung ba nghìn người mưa móc với nhau thì mới có thể cùng tồn tại; ngươi cũng không thể chỉ một mực hướng tới Bàn Long Điện kia. Hoàng Thượng, ai gia cũng là vì cơ nghiệp của liệt tổ liệt tông mới nói những lời này.”
Những lời này, mỗi chữ đều giống như đao nhọn đâm, đâm, đâm, đâm, đâm mạnh vào l*иg ngực của Hoàng đế. Y cũng không biết vì sao hôm nay mình lại dễ dàng kích động đến như thế, kích động tới mức phải cắn chặt răng mới có thể khiến cả người thôi run rẩy. Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, y bình thản nói, “Ngạch nương, người cũng nên suy nghĩ cho nhi thần một chút…”
“Ta không suy nghĩ cho ngươi? Nếu vậy thì lần này ai gia đã chẳng nói.” Thái hậu khô khan nói xong, đợi một hồi, bà lại cảm thán, “Quên đi, quên đi, ngươi là thiên tử, thánh tâm độc đoán, ai cũng không thể miễn cưỡng ngươi làm gì. Ai gia chỉ là một lão nhân chốn hậu cung thì tính là gì? Nhưng dù khó nghe, ai gia cũng phải nói một câu thực tâm, ngươi nghe xong hài lòng hay tức giận gì cũng được.”
Ngừng lại một chút, Thái hậu đã ngồi thẳng hơn cả cây thương. Bà vừa nhìn Hoàng đế vừa nói, “Giang sơn cống ngươi vạn vật, dân chúng phụng ngươi áo cơm, ngươi đều nhất nhất hưởng dụng, đây là vì cái gì? Bởi vì ngươi là thiên tử. Thiên tử thì, chẳng những tâm huyết, ngay cả chính thân mình cũng là của quốc gia triều đình.”
Thanh âm của bà không lớn, ngữ điệu cũng không nhanh không chậm, thế nhưng lại tựa như một tia chớp bổ thẳng xuống đầu Hoàng đế.
Hoàng đế cứng người lại.
Toàn bộ hoàng cung, không, toàn bộ thiên hạ, chỉ sợ có mỗi Thái hậu có đủ tư cách, đủ can đảm để nói với y sự thật trắng trợn đến như thế.
Vị trí của Thái hậu, không phải là để làm thân nhân của Hoàng đế.
Vị trí của Thái hậu, là để biến Hoàng đế càng trở thành một vị Hoàng đế mà vạn dân mong chờ.
“Chuyện của Hoàng hậu, ngươi cũng nên suy nghĩ xem. Ngươi chỉ cần nhìn vào điểm này, phân rõ nặng nhẹ, mọi việc thế nào cũng sẽ trở nên dễ dàng. Hơn nữa, thân mình ngươi cũng không phải là chỉ là của ngươi mà còn là của toàn thiên hạ. Làm Hoàng đế chỉ có công tâm, không được có tư tâm. Nghe ngạch nương nói câu này, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.”
Hoàng đế cơ hồ bóp nát bao gấm trong tay. Trên mặt không chút cảm xúc, y chờ Thái hậu nói xong liền đứng lên, “Ngạch nương, những lời người nói rất có ý nghĩa, nhi thần đã nghe rõ cả rồi.” Cũng không chờ cho Thái hậu nói thêm gì, Hoàng đế nhanh chóng hành lễ lui ra. Tới cửa điện rồi, hoảng hoảng hốt hốt đến ngay cả Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài chờ cũng không để ý tới, y như người mất hồn mà nhấc chân đi.
Không cần những câu hỏi để chuốc thêm nhục nhã thế.
Câu nói cuối cùng của Thái hậu, nếu như hỏi bên ngoài, chẳng những Hoàng hậu, mà ngay cả phi tử, các đại thần, thậm chí là cả bách tính chắc ai cũng gật đầu đồng ý.
Thiên tử thuộc về thiên hạ.
Chẳng những tâm huyết, mà thậm chí là cả thân thể cũng không phải là của chính mình.
Còn có cái gì quang minh chính đại hơn!
Tâm tình như từ mặt đất bằng phẳng rơi thẳng xuống vực sâu, tất cả tan nát, không chỉ có thế, còn bị người ta chà đạp…
Y tựa như một người khổng lồ không có thần lực bị vây trong một cái lưới lớn. Người nào cũng ngưỡng mộ đến khen người khổng lồ y cao lớn, sau đó đứng cười nhìn y bị mưa to gió lớn vùi dập.
Hoàng đế yên lặng mà đi, cảm giác ê ẩm cay đắng xộc thẳng lên mũi, tầm nhìn ở trước mắt cứ thế mà chao đảo, chao đảo.
Một người còn sống, lại bị đặt lên một vị trí chết tiệt như vậy.
Bọn họ chỉ cần một thứ gọi là Hoàng đế mà thôi.
Hoàng đế có thể cho bọn họ quyền thế, tiền tài, sủng ái, bảo hộ nhưng lại chẳng khác gì tượng gỗ đặt trong miếu.
Y như người đang ở trên mây đi bước cao bước thấp.
Tuy thất thần, y vẫn còn nhận ra con đường phía trước.
Bàn Long Điện ở ngay phía trước thôi.
Cạch…
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.
“Trở lại rồi sao?”
Thương Nặc vì nhận ra cước bộ của y đã sớm chui ra khỏi gậm giường, vô cùng cao hứng nghênh đón. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của y, “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Hoàng đế nghe thấy thanh âm của hắn, thần trí hoảng hốt cũng thanh tỉnh hơn. Y cười nói, “Kém sao? Trẫm rất khỏe mà. Hậu cung những ba nghìn mỹ nữ, thật là diễm phúc ngập trời.”
Tới trước thư trác, y cúi đầu nhìn xuống. Bức tranh hai cây trúc trên trang giấy của mình trước khi rời đi không biết đã bị ai thêm vào mấy nét. Một cây trúc mặt trên viết Thương Nặc, một cây khác viết Tranh Nhi, gốc cây bị người vẽ thêm vào. Hai cây trúc khác nhau lại như mọc chung ra từ một gốc, thoạt nhìn có vẻ kỳ dị.
Thương Nặc nhìn biểu tình cổ quái của y lại cảm thấy chột dạ. Hắn đi đến phía sau y, “Đây là cái gì?”
Hắn chỉ chỉ vào vật mà Hoàng đế nắm chặt ở trong tay.
“Cái này ư? Thuốc.” Hoàng đế mở bàn tay ra, vứt hai viên thuốc màu đen lên trên bàn rồi si ngốc cười nói, “Thật là chu đáo quá, ngay cả thuốc mà cũng chuẩn bị tốt đến như vậy. Trẫm, thiên tử như trẫm, thật đúng là không gì không làm được. Khiết Đan binh cường, bị nam nhân Khiết Đan cưỡng bức, trẫm không thể khai chiến, phải nhẫn nhịn; thân nhân của Hoàng hậu có quyền có thế, trong lòng dù chán ngấy, trẫm cũng không thể bỏ qua, lại còn muốn bức trẫm ăn xuân dược, bắt trẫm đi hoàn thành cái chức trách của bậc trượng phu… Thiên tử không phải là người, mà là công cụ đi xử lý triều chính, là tượng gỗ bày ra cho vạn người xem, là một… Là một nam kỹ phải dùng thân mình an ủi hậu cung! Ha! Ha!… Đúng là cảnh này chỉ có thiên tử mới có thể có được!” Y cười gượng hai tiếng, hai tay vung lên, y như phát cuồng gạt hết tất cả đồ vật trên thư trác xuống.
Nhất thời, giấy, bút, chỉ trấn, chén ngọc, bình hoa, nghiên mực Thương Nặc tranh thủ lúc y không có mặt mà mài hộ rơi cả xuống mặt đất.
Binh, lách cách, rầm… mực vẩy tung tóe nửa gian phòng.
Một tiếng “Ầm!” thật lớn vang lên, Hoàng đế đá chân một cái, thư trác đổ nghiêng. Ánh mắt trở nên dữ tợn, y cắn răng nói, “Trẫm không muốn! Trẫm không muốn! Trẫm.không.đồng.ý!”
Y cắn răng nửa ngày, rồi, trên mặt lại phiếm ra một nụ cười khổ.
Thương Nặc thấy thần thái lẫn hành động của y đều giống như bị người bức đến phát điên rồi. Vừa áy náy vừa đau lòng, hắn lặng lẽ đến gần, đứng cạnh bên y tay chân luống cuống mà gọi, “Tranh Nhi…”
Hoàng đế chậm rãi quay đầu, buồn bã hỏi, “Ngươi gọi ta là gì?”
“Tranh Nhi.”
“Gọi một lần nữa.”
Thương Nặc hít một hơi, thấp giọng nói, “Tranh Nhi.”
“Ừ, tốt lắm.” Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn nhưng dần dần khóe môi cũng cong lên. Nụ cười đơn bạc trên khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn yếu ớt tới cực điểm. Thanh âm Hoàng đế nhẹ đi rất nhiều, lại có chút chút dịu dàng. Y gật đầu, chậm rãi nói, “Ta thích nghe ngươi gọi như vậy.”
Y chỉ chỉ tay xuống mặt đất, “Ngươi nhặt thuốc lên cho ta.” Vẻ mặt vừa mềm mỏng lại vừa quyết liệt.
Thương Nặc càng căng thẳng hơn.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi mà kiêu ngạo này cả trong lẫn ngoài đều đã phải chịu dày vò sâu sắc. Y giống như sắp tan vỡ.
Lớn mật như Thương Nặc cũng không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ nào. Hắn nhặt hai viên thuốc mà Hoàng đế đã điên cuồng ném xuống đất lên, nhìn chằm chằm Hoàng đế đến không chớp mắt. Hắn nghĩ thầm, nếu có gì không ổn, hắn lập tức đánh y ngất đi, rồi dùng vạt áo buộc y ở sau lưng, trước tiên cứ dẫn y ly khai khỏi cái địa ngục trần gian này rồi nói sau.
Nhưng mà lưng hắn thế này, bọn thị vệ nếu phát giác ngăn trở, nói không chừng ngay cả y cũng sẽ bị thương.
Ta thật ngu xuẩn, bị thương ở sau lưng.
Hoàng đế nắm hai viên thuốc, thần người ra một lúc, lại hỏi, “Có nước hay không?”
Thái giám vừa nãy đã đặt một bình ngọc đầy nước trên bàn, Thương Nặc đi qua, rót một chén cho y.
Hoàng đế đón lấy, cười lạnh một tiếng. Y uống một ngụm nước lớn, ngửa cổ ra đằng sau, ném thẳng hai viên thuốc vào miệng.
Nuốt xong, Hoàng đế cắn chặt hàm răng trắng mà tinh xảo. Cao thấp đánh giá Thương Nặc một lượt, y đột nhiên nói, “Ngươi lại đây, lại đây ôm trẫm.” Y nói chuyện đã không còn chần chờ như vừa nãy, ngược lại lại có vẻ uy nghiêm của đế vương. Hoàng đế giống như đang tuyên thánh chỉ.
Trong lòng mừng rỡ nhưng ánh mắt lại hồ nghi, Thương Nặc quan sát Hoàng đế một lúc, “Tranh Nhi, ngươi có nhớ rõ ta là ai không?”
“Ngươi là Khiết Đan vương tử Thương Nặc. Ngươi cho là trẫm điên rồi, đúng không?” Hoàng đế cười thê lương. Y quật cường cắn môi dưới, từng chữ từng chữ nói ra thật rõ ràng, “Lòng trẫm rất thanh tỉnh, trẫm hiểu rõ mình đang làm gì.”
Vẻ buồn bã trên gương mặt y hiện lên rõ ràng, con ngươi luôn luôn tỏa sáng giờ đây ảm đạm như ánh sao lu mờ dưới nắng, “Tâm huyết trẫm là của thiên hạ, thân mình của trẫm, cũng là của thiên hạ.” Ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, thần sắc cũng biến đổi, Hoàng đế trừng mắt nhìn phía trước. Sau khi trầm mặc, khóe môi y lại chậm rãi nhếch lên một nụ cười khinh miệt “Thân thể của trẫm là của chính trẫm. Trẫm tuyệt không để bọn họ đạt nguyện vọng!”
Thương Nặc nhìn y, thế nhưng bản thân lại muốn rơi lệ.
Lại đây nào. Hắn thử vươn tay, tiếp theo một phen ôm sát Hoàng đế thoạt nhìn yếu ớt đến không chịu nổi.
“Tranh Nhi…”
Hoàng đế cười nói, “Cứ bạo gan mà làm, đây là thánh chỉ, trẫm sẽ không trị tội ngươi. Tay ngươi rất ấm, thân mình cũng ấm như vậy, trẫm đều nhớ rõ.”
Thương Nặc kinh ngạc nhìn y, gượng cười, “Vẻ mặt này của ngươi so với trước đây càng đáng thương hơn, ta làm sao mà bạo gan được?”
“Trẫm đã uống thuốc.” Hoàng đế mở mắt liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi nếu không tuân chỉ thì cút đi cho trẫm.”
Lời nói kia vừa thốt ra, hai chân đã được nâng lên không trung. Hoàng đế bị Thương Nặc ôm ngang lấy, thả xuống giường.
Chỉ trong chốc lát, đôi bàn tay vừa to lớn vừa ấm áp đã cởϊ qυầи y ra. Hạ thể chỉ hơi lành lạnh một chút đã được cảm giác nóng rực mà ướŧ áŧ bao trùm. Cảm giác ấy như nuốt sống Hoàng đế.
“A!” Hoàng đế khàn khàn kêu lên.
Cái cổ duyên dáng ngửa ra sau. Y vươn tay xuống phía dưới sờ soạng. Khi chạm vào đầu Thương Nặc đang chôn ở giữa hai chân mình, y đột nhiên nắm chặt lấy tóc Thương Nặc.
Khoang miệng ấm áp bao vây lấy ngọc trụ, đầu lưỡi cường ngạnh cứ thế điên cuồng liếʍ láp.
“Không cần dùng miệng…” Hoàng đế bất an vặn vẹo hạ thân, cố gắng nâng người dậy mà nhẹ nhàng thở hào hển, “Trẫm… Trẫm… Ta muốn nghe thấy thanh âm của ngươi…”
Thương Nặc đồng ý buông vật đang run rẩy trong cổ họng ra. Hắn nhẹ nhàng kéo hai tay Hoàng đế, để Hoàng đế buông tay đang nắm tóc mình ra.
Hai tay chống đỡ hai bên người Hoàng đế, Thương Nặc dùng vóc người của mình hoàn toàn bao phủ thân thể Hoàng đế.
Bảo bối của hắn còn yếu ớt hơn đóa hoa. Y hiện giờ không thể thừa nhận nhiệt tình của hắn.
“Tranh Nhi…”
Thương Nặc phun nhiệt khí ở bên tai Hoàng đế, một bên lại vuốt ve du͙© vọиɠ của Hoàng đế vì dược tính phát tác mà đứng thẳng.
Thân mình tôn quý của Hoàng đế hoàn toàn rộng mở, nằm ở trên giường không quy luật thở hào hển.
Trước mặt mình thì luôn điềm tĩnh thong dong, giờ phút này chỉ cần mấy đầu ngón tay chạm vào là đã vặn vẹo giãy giụa, mỗi một thay đổi, mỗi một biểu hiện đẹp đẽ đều khiến cho Thương Nặc hận không thể chết đi như vậy.
“Tranh Nhi, Tranh Nhi…”
“Ưm…” Hoàng đế thở đứt quãng nhưng vẫn còn nghe rõ, thấp giọng trả lời.
Y nghe thấy tên của mình.
Nó thuộc về y.
Thứ duy nhất không thuộc về thiên hạ, mà thuộc về chính y.
Người kia gọi tên y dịu dàng như vậy, êm ái như một khúc ca đã thất lạc từ lâu.
Hoàng đế buông lơi, nhẹ nhàng rêи ɾỉ, đáp lại tiếng gọi của Thương Nặc.
Một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt lặng lẽ trượt xuống.
Có người
Dùng đầu lưỡi giúp y lau đi.