Chương 4
Tuy rằng thoạt nhìn thì hắn có chút gầy hơn so với nam nhân bình thường, nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng bị đẩy ngã, ngược lại, dáng người rắn chắc gọn gàng lại làm cho hắn giống như một con báo đen uyển chuyển đầy nguy hiểm, một khi đã rơi vào trong tay hắn thì không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Chẳng phải nàng đã từng nếm trải cảm giác bất lực đó sao?
“Không biết à? Ta nhớ rõ ta đã nói qua với ngươi rồi, mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi cũng đã là người của ta, không còn là của bản thân ngươi nữa, nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Hồng Liên trầm mặc không nói, mỗi lần hắn tới gần nàng đều làm nàng cảm giác được rằng mình thật nhỏ bé bất lực làm sao, hắn còn cố ý dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát hai má của nàng.
“Trả lời ta.” Hắn lạnh lẽo ra lệnh, kiên quyết muốn nghe được chính miệng nàng thốt ra lời đầu hàng.
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm.”
Hắn chậm rãi kê sát mặt hắn vào khuôn mặt của nàng, một nửa khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ khiến người ta cảm thấy không thể hô hấp, nhưng khi kết hợp với đôi mắt u ám hiu quạnh kia, cái miệng vô cùng hoàn mỹ nhưng vô tình vô cảm kia, cùng với cái cảm giác trộn lẫn giữa la sát và thần tiên lại tạo ra một khí chất tà ác làm nàng càng thêm sợ hãi, bất an.
Có đôi khi nàng cảm thấy mình cũng không đến nỗi sợ khuôn mặt nửa người nửa quỷ của hắn lắm, mà là sợ cái linh hồn đã sớm biến thành ác ma kia của hắn.
Bởi vì để bảo vệ tâm linh bị tổn thương của mình mà hắn đã dựng lên một thành lũy, mà thành lũy này vừa cao lại vừa dày cứng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xâm nhập, thậm chí những hành động muốn thử đều được xem là tội ác tày trời.
Hồng Liên vốn là một cô gái chưa từng trải sự đời, nhưng nửa năm qua được hắn dạy dỗ đã trở thành một nữ nhân kiều diễm động lòng người, đủ để thiêu đốt du͙© vọиɠ mãnh liệt nhất của một nam nhân.
Nhưng mà nàng lại đánh mất vẻ mặt tươi cười.
Tuy rằng hắn thích nữ nhân im lặng nghe lời dễ bảo, nhưng đối với sự trầm mặc ít lời của nàng hắn lại cảm thấy bất an vô cùng. Hắn khát vọng có thể được nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe ra ánh hào quang, cho dù là lửa giận cũng tốt.
Điều này biểu hiện cho việc...... Ít nhất trong mắt của nàng có nhìn thấy hắn.
“Tối hôm nay Lôi đại ca của ngươi còn không chịu đi, hắn còn ở trong hậu hoa viên kia nhàm chán ngắm hoa, ngươi muốn gặp hắn sao?” Ngữ khí của hắn không hề ngang ngược mà trái lại lại trở nên ôn nhu hiền lành, một tay còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài rối tung trên lưng của nàng.
Mái tóc này là do hắn yêu cầu, hắn thích nhìn dáng vẻ tóc dài buông lơi trên áo choàng của nàng, chẳng qua bình thường thì nàng luôn cố ý cài chúng cao lên và ngắn lại, bởi vì đây chính là cách duy nhất để nàng thể hiện kháng nghị của mình trước hành động bốc đồng của hắn. Nhưng tối hôm nay là ngày nàng cảm thấy hoàn toàn yếu thế trước hắn, tốt nhất nàng vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo nguyện vọng của hắn thôi.
Bằng không hắn sẽ trừng phạt nàng.
Nếu là nhằm vào nàng, có lẽ nàng còn chấp nhận được, nhưng thật bất đắc dĩ là hắn lại bắt được nhược điểm của nàng.
Nàng không hy vọng những người thân cận bởi vì nàng mà lại bị nam nhân hỉ nộ vô thường này trả thù một cách vô lý vô tình. Nội việc hắn cuồng vọng và bá đạo đã làm nàng sắp ăn không tiêu rồi, nhưng mà nếu là bởi vì chính mình lựa chọn thì nàng cũng cảm thấy không sao cả.
“Nói đi!”
Nàng rất muốn nói ra những lời mà hắn muốn nghe, làm một tiểu nô ɭệ xuôi thuận dễ bảo để hắn tùy ý đối xử, lúc vui vẻ thì sờ sờ đầu giống như một tiểu công chúa được hắn yêu thương, lúc không vui thì đối xử y như là với một nô ɭệ thấp kém nhất, bị hắn rống đến hét đi.
Có lẽ bởi vì ở lâu cùng một chỗ với hắn nên nàng đâm ra cũng nhiễm một chút điên cuồng từ hắn hay sao ấy, nên nàng tự nhiên nghe được miệng mình thốt ra câu nói: “Đúng vậy! Ta rất nhớ hắn, chờ chút nữa sau khi ta làm xong công việc, ta sẽ đi tìm hắn.”
Sắc mặt Nguyệt Hiên Hoa trầm xuống. Vốn dĩ Hồng Liên tưởng là hắn sẽ thật sự phát hỏa ngay lập tức, nhưng nàng thật ngàn lần vạn lần không ngờ là khi nhìn đến thì thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại gợn lên một chút nét cười tao nhã.
“Ta vốn nghĩ là ngươi không có nên chẳng thể hiện tính tình gì, không ngờ ta nghĩ sai rồi, ngươi vừa thấy núi mà ngươi có thể dựa dẫm vào đã trở lại, thì liền trở nên không sợ ta sao? Tốt lắm, ta đều luôn luôn rất thích những cô gái có dũng khí.”
Nhìn thấy hắn lộ ra nét tươi cười quỷ mỵ, Hồng Liên nhịn không được run run đứng lên.
Hắn đột nhiên dùng sức xé toạc quần áo đơn bạc trên người nàng, cái yếm màu đỏ ôm lấy bộ ngực sữa đầy đặn trắng hồng, bởi vì ôm chặt mà càng lộ ra vẻ thẳng đứng mê người, nàng chú ý thấy con ngươi đen của hắn đã hiện lên một tia lửa nóng cháy.
Như mọi khi, nàng có thể khơi mào lửa giận của hắn, lại càng có thể dễ dàng dấy lên dục hỏa của hắn.
Bàn tay to bá đạo của hắn đặt lên bộ ngực sữa đang run rẩy, dùng một lực mạnh như muốn trừng phạt mà vuốt ve, “Biết không? Ta ghét nhất nhìn thấy người khác nghĩ là mọi chuyện đều thành công tốt đẹp, cho nên ta cũng không định cho ngươi được vừa lòng đẹp ý.”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Hắn hơi khom người cắn vành tai khéo léo của nàng, nói: “Ta vốn nghĩ là hôm nay muốn ngươi một lần thì được rồi, nhưng bởi vì ngươi đã có kế hoạch đi tìm nam nhân khác, ta làm sao có thể mất mặt như thế được?”
“Nguyệt Hiên Hoa...... A!” Nàng tức giận hét gọi đầy đủ họ tên hắn, lại đổi lấy một cái cắn mạnh của hắn làm vành tai truyền đến nỗi đau nhức, nàng cảm giác được có một dòng chất lỏng âm ấm chậm rãi chảy xuống trên cổ.
“Ngươi cho là ngươi có thể xin giúp đỡ của ai lúc này? Đừng choáng váng, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thần phục ở dưới chân của ta, thân thể của ngươi chỉ có một mình ta có thể hưởng thụ.”
“Đừng”
Hắn nắm cái cằm thon nhỏ của Hồng Liên rồi nâng mặt nàng lên, da thịt mịn màng mềm mại trắng như tuyết của nàng dần dần nhiễm một màu đỏ hồng tự nhiên, càng nhìn càng thêm mê người.