Chương 41: Danh tiếng

Thời tiết tháng 11 đã hơi se lạnh.

Hai người tay trong tay đi dạo trên đường cây của khuôn viên, những cây Hoàng Lư đã đổi màu, từ đỏ rồi sang vàng, nhìn từ xa trông chúng như ngọn lửa vàng rực rỡ, kiêu sa.

Bình thường khi Tiêu Nhất Mặc đến gặp Ưng Tử, anh sẽ ở cổng trường gửi cho cô một tin nhắn Wechat, hôm nay vào như thế này cô rất bất ngờ.

Trên đường đi, ngoài các bạn cùng lớp của Ưng Tử, cô còn gặp một số fans của Tiêu Nhất Mặc, có người mạnh dạn đến chào hỏi gọi "Học trưởng Tiêu".

Tiêu Nhất Mặc tâm tình cũng không tệ lắm, gật đầu đáp lại.

Gần đến cổng trường, Tiêu Nhất Mặc hỏi về hoạt động nghệ thuật ở vùng nông thôn: "Chơi vui không?"

"Em nào có đi chơi!" Ưng Tử sửa đúng lại, "Bọn em đi bồi dưỡng tế bào nghệ thuật của học sinh tiểu học, cả ngày bận rộn dạy bọn chúng hát, nhảy. Cổ họng Tần Tây Viễn còn khàn luôn, thực sự là quá có trách nhiệm, anh ấy vẫn còn muốn tham gia— "

Bỗng Ưng Tử ngậm miệng.

Tiêu Nhất Mặc không để ý, sự chú ý của anh tập trung vào lời khen ngợi của Ưng Tử dành cho Tần Tây Viễn, anh cảm thấy có chút không vui, thờ ơ nói: "Sao, em nghĩ mình có thể kí©h thí©ɧ tế bào nghệ thuật của họ bằng cách đi mỗi ngày hôm nay sao? Cho bọn trẻ một ngày vui sướиɠ hạnh phúc như vậy, thì thà rằng đừng để chúng biết rằng có loại hạnh phúc như thế này thì sẽ hạnh phúc hơn đó."

Ưng Tử giật mình trong giây lát, không thể không phản bác: "Anh....anh đang xuyên tạc."

"Tại sao lại xuyên tạc?" Tiêu Nhất Mặc hỏi lại.

"Chúng em đã gieo vào lòng họ một hạt giống nghệ thuật, quả thực nó rất nhỏ bé và khiêm tốn, nhưng trải qua mưa gió, có thể một ngày nào đó nó sẽ bén rễ và phát triển thành một cây đại thụ." Không biết tại sao, Ưng Tử đột nhiên cảm thấy hơi kích động, "Ngay cả khi hạt giống này không thể nảy mầm, nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành một kỷ niệm tuyệt vời khi họ nghĩ về ngày này trong tương lai. Có thể họ sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau trong cuộc sống, khi còn nhỏ anh đã là một thiên tài, một đường phàm tục anh không hiểu được cảm giác này, giống như em, dù đã từ bỏ đàn dương cầm nhưng tất cả công sức, nỗ lực hạnh phúc em dành cho âm nhạc đều chôn chặt trong cơ thể, em không hối hận chút nào khi tiếp xúc với âm nhạc, có lẽ một ngày nào đó em có thể..."

Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, l*иg ngực nhấp nhô mạnh mẽ, khao khát được chôn giấu trong cơ thể cô tuôn trào tại đây.

Lúc này, cô chợt hiểu ra.

Sự hiểu biết của cô về bản thân còn không bằng những người bạn cùng phòng, thậm chí còn tệ hơn cả Vệ Thì Niên.

Cô muốn tiếp tục ước mơ âm nhạc của mình, cô không muốn từng bước trở thành một giáo viên dạy lịch sử và cô không muốn trở thành một người vợ chỉ biết giúp chồng dạy con trong miệng Tiêu Nhất Mặc.

Đời người nói ngắn nhưng không ngắn, tuy dài nhưng phù du, bản thân có bao nhiêu cơ hội? Cô đã từ bỏ lời mời của Vệ Thì Niên, chẳng lẽ cô lại từ bỏ giải Grand Prix trước mặt cô sao?

Cô muốn tham gia, muốn nhiều người nghe được tiếng hát, âm nhạc của cô, mặc kệ kết quả như thế nào phải cố gắng mới không hối hận.

"Em sao vậy? Anh chỉ tùy tiện nói, không có ý gì khác." Giọng nói ngạc nhiên của Tiêu Nhất Mặc vang lên bên tai cô.

Những cảm xúc sục sôi cũng dần bình tĩnh lại.

Rào cản đầu tiên chính là liệu Tiêu Nhất Mặc có thể đồng ý cho cô tham gia Grand Prix hay không. Mặc dù hợp đồng chỉ đồng ý kết hôn và không hạn chế sự tự do của cô, nhưng bây giờ hai người đang hòa thuận như thế này, nếu Tiêu Nhất Mặc có thể hiểu được và đồng ý, đó là điều tốt nhất.

Lòng bàn tay của Ưng Tử đổ mồ hôi, nghĩ đến những lời nói và việc của Tiêu Nhất Mặc làm trong quá khứ, cô không nắm chắc chút nào.

"Em xin lỗi", cô thận trọng xin lỗi, "Vừa rồi em quá kích động, nhưng em nghĩ sự kiện này ở trường chúng em rất có ý nghĩa. Hơn nữa, chúng em cũng không định tổ chức cho bọn trẻ chỉ một ngày. Nhà trường sẽ tổ chức các hoạt động thường xuyên hơn. Một số thành viên trong nhóm của chúng em cũng đã hẹn nhau. Nếu có thể trong tương lai, chúng em sẽ quyên góp tiền cho trường để giúp các em nhỏ mua thiết bị âm nhạc."

"Hóa ra em thích làm từ thiện. Tên của trường kia là gì? Anh giúp em quyên góp một chút tiền." Tiêu Nhất Mặc hiểu rõ cười nói, "Làm từ thiện là điều tốt. Công ty mỗi năm đều làm từ thiện.Mỗi năm dì Trần và những người khác cũng sẽ quyên góp tiền cho các cuộc đấu giá tại bữa tiệc của câu lạc bộ từ thiện, sau này em có thể tham gia với họ."

Ưng Tử lắc đầu: "Không, em không thích như vậy. Em thích mình có khả năng tự tay làm việc gì đó."

"Vậy thì mệt lắm, quyên góp tiền cho tổ chức từ thiện, sẽ có sẵn người giúp đỡ những người gặp khó khăn, mỗi người đều thực hiện nghĩa vụ của riêng mình, điều đó không phải tốt hơn sao?" Tiêu Nhất Mặc cảm thấy quan điểm của cô cứng ngắc, số tiền quyên góp của họ lên đến hàng chục triệu. Làm sao họ có thể tự làm?

Ưng Tử không nói gì.

Nếu Ưng Tử không nói gì, có nghĩa là cô ấy không đồng ý với ý kiến

này, chứ không phải là tán thành.

Ở chung lâu như vậy, Tiêu Nhất Mặc cuối cùng đã hiểu được ẩn ý này, không vui nói: "Nếu em nghĩ rằng những gì anh nói là sai, vậy thì nói thẳng ra, tại sao em luôn thích giữ mọi thứ trong lòng của mình như vậy?"

"Em nói, anh sẽ không tức giận sao?" Ưng Tử thận trọng hỏi.

"Anh dễ nổi nóng như vậy sao?" Tiêu Nhất Mặc hỏi ngược lại.1

Rõ ràng là rất dễ nổi nóng.

Ưng Tử chửi thầm trong lòng.

Tuy nhiên, nếu cô không nói ngay bây giờ Tiêu Nhất Mặc sẽ rất tức giận, cô do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bày tỏ ý kiến

của mình: "Em thấy rất nhiều tin đưa ra rằng những người giàu có tiêu tiền như thế này để làm từ thiện, tiền sẽ qua nhiều trung gian khác nhau. Qua một vòng sẽ ăn bớt một vòng, rồi nó có thực sự đến tay những người thực sự cần nó không? Số tiền đó có thực sự đến được tay những người được quyên góp không, nếu có thực sự rất ít, đến được thì cũng chỉ là hư danh thôi. Nếu thành tâm làm từ thiện mà nói, anh nên biết tất cả ngọn nguồn hướng đi,, thậm chí tự bản thân đến đúng nơi. Điều này mới được coi là tổ chức từ thiện thật, không phải để lấy danh tiếng."

Khuôn mặt Tiêu Nhất Mặc đột nhiên trầm xuống.

"Không, không, em không nói anh đang cố gắng để nổi tiếng," Ưng Tử vội vàng giải thích, "Em biết anh không có thời gian, ý em là, làm từ thiện phải dùng trái tim, không, không, em không có nói anh làm không dụng tâm.... "

Cô càng nói càng cảm thấy sai, chóp mũi rịn ra mồ hôi.

Xe khởi động, tăng ga lao đột ngột về phía trước.

Rõ ràng là Tiêu Nhất Mặc vẫn tức giận.

Ưng Tử lo lắng đến phát sầu, cô biết rằng chuyện này sẽ xảy ra thì chắc chắn sẽ không nói, bây giờ thì tốt rồi, cô không có cách nào mở miệng nói về giải Grand Prix.

Hôm nay ăn cơm ở nhà cũ của Tiêu gia, dáng vẻ bất cần đời của Tiêu Nhất Mặc khiến Ưng Tử càng cảm thấy như đứng trên đống lửa. Mấy chị em dâu toàn nói chuyện về các chủ đề như "Tạt axit hyaluronic ở đâu" và "trang phục đặt may của XX rất đẹp", trong khi đàn ông luôn nghiêng về mặt tài chính như thị trường và lợi nhuận, cô không thể luôn cúi đầu xuống nghịch điện thoại, như vậy sẽ bị ám chỉ là không lễ phép.

Khi ăn cơm cô đang buồn chán xử lý đồ ăn trước mặt, một đôi đũa đột nhiên gắp lại đây, gắp đi một miếng thịt vịt dính dầu mè trước mặt.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thấy Tiêu Nhất Mặc đang dùng đũa để gỡ da vịt ra và đặt thịt trở lại đĩa của cô.

Cả bàn nhìn hai người họ.

"Không thích ăn da thì nói sớm" Tiêu Nhất Mặc dửng dưng nói, "Không ai ép em ăn cả."

Món vịt chiên dầu mè không có da ăn rất ngon, Ưng Tử cúi đầu ăn, môi cong lên ở nơi người khác không thể nhìn thấy.

Sau khi ăn xong, anh ngồi trong phòng khách một lúc, Tiếu Nhất Mặc dặn dò Ưng Tử giúp anh dọn dẹp lại phòng làm việc, Ưng Tử vui vẻ lên lầu.

Phòng làm việc rất sạch sẽ, hầu như không có gì để dọn dẹp, nghĩ đến chắc cũng bởi vì Tiêu Nhất Mặc thấy cô ở dưới đó buồn chán, nên đặc biệt tìm cớ giúp cô.

Cô tìm sách dựa vào ghế mỹ nhân đọc, một lúc sau, cửa phòng làm việc bị gõ hai lần, quay đầu lại nhìn, dì Trần đang mỉm cười nhìn cô.

Cô vội vàng ngồi dậy: "Dì Trần, có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì," Dì Trần đi tới ôm vai cô, "Không vội, ngồi đi, dì tới đây nhận lỗi với cháu."

Ưng Tử xấu hổ: "Dì Trần, dì đừng nói như vậy."

"Ôi, dì không ngờ Ngọc Nhiễm lại có bạn không đáng tin cậy như vậy," Dì Trần thở dài, nhẹ giọng nói, "Đứa nhỏ này, lúc nào cũng nói năng rất cẩu thả, tính tình bộc trực, bị người khác tính kế còn nói đỡ giúp người ta, Tiểu Tử, xin hãy thông cảm cho con bé kết bạn bậy bạ, thay nó nói những điều tốt trước mặt Nhất Mặc nhé, con bé cũng đã khóc vài lần trước mặt dì rồi."

Ưng Tử không biết nói gì nên cô trả lời một cách mơ hồ.

Dì Trần nở nụ cười hài lòng: "Nhìn thấy con ta đã thích rồi ngoan ngoãn và nghe lời như vậy thảo nào Nhất Mặc thích con đến vậy. Đúng rồi, hai người đã lâu như vậy rồi, sắp có tin vui gì chưa nào?"

Ưng Tử sững sờ, hiểu ra "tin vui" này là có ý gì, không khỏi đỏ mặt lắc đầu.

Dì Trần thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Đúng rồi, con gái thời nay không thích có con sớm, vẫn muốn được tự do nhiều hơn. Con đa tài đa nghệ như vậy bị ràng buộc bởi đứa trẻ sau này muốn thoát cũng không được. Hãy làm thêm những điều con thích trước khi có con, sau này sẽ không phải tiếc nuối gì."

Điều này khiến Ưng Tử có chút ngạc nhiên.

Dì Trần thực sự cổ vũ cô làm những gì cô thích, cô cảm thấy kỳ lạ khi nghe điều đó.

Vẻ mặt của Ưng Tử quá kinh ngạc, dì Trần trìu mến vỗ vào tay cô: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, dì từng khuyên con hãy đặt tâm trí vào Nhất Mặc. Đó là vì gia đình có quy củ nghiêm khắc và dì sợ con không biết khiến Nhất Mặc khó chịu, dì chỉ nhắc con vài câu nữa thôi, bây giờ có vẻ như Nhất Mặc rất yêu con, nó sẽ bao dung những gì con làm, nên dì không phải nhọc lòng nữa."

Ưng Tử giật mình.

Bên ngoài có tiếng bước chân, dì Trần đứng dậy cười nói: "Nhìn đi, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Nhất Mặc đến, dì sẽ không ở đây nói nhảm nữa."

Tiễn dì Trần đi, Ưng Tử đứng ở trong cửa nhìn nhìn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Nhất Mặc.

Phòng quá lớn là điểm không tốt, phòng ngủ, phòng làm việc, phòng để quần áo đều có, hai người nếu chơi trốn tìm có thể tốn thời gian dài mới tìm thấy.

Ưng Tử rón rén quay đầu nhìn vào phòng tắm, nhưng giọng nói của Tiêu Nhất Mặc xuất hiện từ phía sau: "Em lén lút làm gì vậy?"

Ưng Tử sửng sốt, quay người lại và nhìn thấy trên người Tiêu Nhất Mặc mặc một bộ quần áo ở nhà, đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nhìn cô.

"Anh mới lên à?" Cô nịnh nọt, "Anh mệt không? Có muốn em xoa bóp cho anh không?"

"Không, người mua danh tiếng không xứng để được mát xa." Tiêu Nhất Mặc không cảm xúc nói.

Ưng Tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Tiêu Nhất Mặc không nghe rõ, nhướng mày, "Ừ" một tiếng, âm điệu hơi cao lên.

Ưng Tử nắm lấy cánh tay anh lắc nhẹ, mềm mại nói, "Em thật sự không phải nói anh mua danh tiếng, em biết anh không phải loại người như vậy. Đừng tức giận, được không?"

"Anh đâu có tức giận?" Tiêu Nhất Mặc không thừa nhận, "Thời tiết quá lạnh, lười nói chuyện thôi."

Ưng Tử mím môi, bí mật quay lưng lại muốn cười, nhưng lại bị Tiêu Nhất Mặc ôm mặt quay lại: "Được lắm, trong lòng em đang cười nhạo anh phải không?"

"Không......ưʍ...."

Môi bị ngậm lấy, được miêu tả từ trong ra ngoài, cuối cùng bị cắn một cái coi như trừng phạt.

Cả hai hô hấp dồn dập, bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn lan.

Ưng Tử ôm lấy eo Tiêu Nhất Mặc, đặt cằm lên ngực anh, ngoài nhà không biết là ai bật một bản tình ca, hai người khẽ đong đưa thân thể.

Bầu không khí rất tốt, Ưng Tử nhạy cảm nhận ra rằng cô có thể nắm lấy cơ hội.

"Nhất Mặc, em muốn thương lượng với anh một chuyện." Cô ngẩng mặt lên và nhìn Tiêu Nhất Mặc.

Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu truyền vào tai Tiêu Nhất Mặc, anh say sưa một lúc mới trả lời lại: "Chuyện gì vậy?"

"Trường học tổ chức một cuộc thi ca hát. Em muốn tham gia có được không? "Cô thì thầm nhẹ nhàng.

Con ngươi đen sáng ngời nhìn chằm chằm anh, phản chiếu bộ dáng của anh.

Giọng điệu đáng thương khiến người khác mềm lòng.

Ma xui quỷ khiến, lời từ chối của Tiêu Nhất Mặc mắc nghẹn trong cổ họng.

Anh lại giữ lấy đôi môi mềm mại cọ qua lại, hơi thở ấm áp phả vào làn da của nhau.

Cánh tay mảnh khảnh của Ưng Tử ôm lấy cổ anh, dịu dàng hôn lại.

Quên đi.

Đó không phải chỉ là cuộc thi hát trong trường sao? Thích hát thì hát, hết nghiện rồi thì không lo nữa, đến lúc đó làm cô hồi tâm chuyển ý vẫn kịp.