[ Cô ấy cười giống như bạc hà xanh, là sự mát lạnh yêu thích trong ngày hè.]
-
Tiêu Nhất Mặc ngồi trong văn phòng, màn hình máy tính dừng ở hot search "Vệ Thì Niên qua lại" đã hơn nửa tiếng đồng hồ. Mấy trang ảnh chụp tuy rằng mơ hồ, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra từ cách ăn mặc, người qua lại với Vệ Thì Niên chính là người vợ bé nhỏ ngoan ngoãn của anh.
Hành động của Sầm Ninh rất nhanh, hành tung của Vệ Thì Niên và Ưng Tử hôm qua đã điều tra rõ ràng, báo cáo đã được đặt trên bàn của Tiêu Nhất Mặc.
Dựa theo thời gian trong ảnh, Ưng Tử tham gia liên hoan nghệ thuật xong, sau đó ở cổng trường đồng thời lên xe của Vệ Thì Niên và cuối cùng là ăn cơm ở tiệm ăn gia đình.
Tiệm ăn gia đình ở khu bên cạnh của bệnh viện Hoàng La.
Về nhà nấu cơm cho anh là có lệ.
Gạt anh qua lại với Vệ Thì Niên.
Lừa anh thân thể không thoải mái.
..............
Từ khi Tiêu Nhất Mặc hiểu chuyện đến nay, còn chưa ai dám lừa gạt anh, mà người con gái Ưng Tử lại làm được.
Bây giờ lời nói dối bị anh vạch trần mà tìm ra, Ưng Tử chẳng những không màng đến ý nguyện của anh tham gia liên hoan nghệ thuật, còn cùng Vệ Thì Niên tham gia liên hoan nghệ thuật liếc mắt đưa tình rồi còn đưa nhau lên hot search weibo, thậm chí là hẹn hò.
Mà điều làm anh tức giận nhất, không phải cái gì khác tối hôm qua Ưng Tử còn thuận nước chảy thành sông mà triền miên với anh.
Trước khi tai tiếng bị truyền ra ngoài, cả ngày tâm tình anh đều sung sướиɠ, thậm chí cơ thể còn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Ưng Tử từ kháng cự tiếp xúc thân mật đến giờ hai người hòa làm một, một tháng ngắn ngủi này đủ để biết Ưng Tử thích anh như thế nào, điều này làm cho anh ngập tràn một loại cảm giác thoải mái khác thường.
Nhưng mà hiện tại anh có chút hoài nghi, Ưng Tử sau sự việc sai ngày hôm qua chẳng qua là đang bồi thường cho anh mà thôi.
Trên mặt hơi nóng và rát.
Tiêu Nhất Mặc anh, sao lại lưu lạc đến nông nỗi mà phải yêu cầu phụ nữ bồi thường?
Ai nói người phụ nữ này nhát gan? Hẳn là có gan làm loạn mới đúng.
Cửa bị gõ, Sầm Ninh ở bên ngoài kêu một câu: "Tiêu tổng?"
"Vào đi." Tiêu Nhất Mặc trầm giọng nói.
Sầm Ninh đi vào, chần chừ hỏi: "Bên ngoài có điện của Ưng tiểu thư, đã là cuộc thứ ba, cô ấy hình như rất sốt ruột muốn gặp ngài, ngài có muốn tôi nối vào không?"
"Cúp." Tiêu Nhất Mặc lạnh lùng nói.
Trong lòng Sầm Ninh có chút đồng tình với Ưng Tử, anh có gặp qua Ưng Tử hai lần, là một nữ sinh nhỏ nhắn, hẳn là được che trở trong lòng bàn tay, đáng tiệc sự việc hôm nay, không thể trách Tiêu Nhất Mặc vô tình, thật sự Ưng Tử sai rồi.
Anh cũng chỉ là cấp dưới, không có quyền lợi quyết định trái phải với ông chủ, đành phải vâng lời, vừa muốn rời khỏi, Tiêu Nhất Mặc gọi anh ta lại: "Hạng muc Cẩm Địa tiến hành như nào rồi?"
"Tất cả đều thuận lơi, cuối tuần bắt đầu ký kết hợp đồng quảng cáo, giấy tờ chứng chỉ đã có hết. Lô 200 tòa nhà văn phòng đầu tiên đã được bán, và 300 hộ gia đình đang có ý định mua." Sầm Ninh phụ trách hạng mục này, đối với tình huống thuộc như lòng bàn tay, "Mặt khác, một khách sạn bốn sao cao cấp đang trong giai đoạn đàm phán, bọn họ muốn thuê cao ốc Cẩm Địa để quảng cáo khách sạn trong thời gian khai trương, nếu thành công rất có triển vọng"
"Tạm dừng" hai chữ này chuyển động trong cổ họng anh, nhưng cũng không thốt ra.
Tiêu Nhất Mặc càng thêm tức giận, sao xuống tay một chút như này mà không thể nhẫn tâm?
Lý trí nói cho anh nếu chuyện hôm nay có thể phát sinh như này, hợp đồng hôn nhân của anh và Ưng Tử hoàn toàn hết hiệu lực, anh không có biện pháp giữ một người phụ nữ như này ở bên người, nhân lúc còn sớm ngăn tổn hại mới là chính xác nhất, để tránh chuyện lớn hơn có thể xảy ra.
Cũng không biết vì sao, trong đầu vẫn luôn có một giọng nói ngăn cản quyết định của anh.
Thôi, thời gian tìm người không kịp rồi.
Cho cô một cái giáo huấn là được rồi, hạng mục Cẩm Địa thật sự ngừng, cô ấy không phải khóc thành sông sao?
"Cái này....Tiêu tổng, đã sắp 8 giờ rồi, ngài có muốn tôi kêu giúp một phần cơm không?" Sầm Ninh căng da đầu hỏi.
Sau khi tốt nghiệp anh liền dấn thân vào đầu tư mạo hiểm, đi theo Tiêu Nhất Mặc đã 5-6 năm, người này là công tử kiêu căn ngạo mạn, từ trước đến nay luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế, con số 300 triệu cũng khó làm anh nhíu mày, hôm nay lại bởi vì một cái hot search mà tâm tình bất định như vậy, toàn bộ công ty đều có cảm giác sắp tận thế đến nơi, bây giờ đã 8 giờ bên ngoài chưa ai dám tan việc về nhà, một đám người đều đang hóng chuyện từ anh xem đã xảy ra việc gì.
Anh muốn nói là vì một người phụ nữ, khả năng đánh chết không ai tin.
Bây giờ xem dáng người này, chắc chắn Tiêu Nhất Mặc muốn ở lại đây qua đêm.
Bụng "Rột rột" một tiếng, Tiêu Nhất Mặc mới thấy đói.
Hóa ra đã 8 giờ.
Anh chần chừ một lát, đứng lên: "Không cần, tôi tùy tiện ra bên ngoài ăn, các cậu cũng về đi."
Rời khỏi công ty, nhất thời anh không có chỗ để đi, gọi cho Tiêu Dục Hành hỏi nó ở chỗ nào.
"Con đang muốn tìm chú đây, Giai Làm trở về rồi, cùng nhau uống một chén đi." Tiêu Dục Hành nói.
Tiêu Nhất Mặc có chút ngoài ý muốn: "Giai Lam trở về? Sao không thấy ai nói gì, được đến làm một bữa tẩy trần cho cô ấy."
Năm đó ông nội Đinh Giai Lam và Tiêu Ninh Đông là bạn tốt của nhau, hai người họ cùng nhau sáng lập Tiêu thị, Đinh Giai Lam nhỏ hơn bọn anh hai tuổi, cùng nhau lớn lên, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào bộ phận tài vụ của Tiêu thị làm, là một người con gái xinh đẹp giỏi giang. Năm trước cô ấy lựa chọn đến nước M học hỏi thêm 1 năm, tính thời gian, đúng là nên trở về rồi.
Đầu xe thay đổi phương hướng, Tiêu Nhất Mặc lái đến hội sở Cao Thiên.
Hội sở Cao Thiên là một câu lạc bộ tư nhân, là một chiến hữu của Bùi Chiêu Dương mở ra, ông chủ tên Phí Bào, Tiêu Nhất Mặc cũng được chào đón, theo thói quen lái xe nhẹ nhàng đi vào. Đẩy cửa vào, Tiêu Dục Hành và Phí Bào đang đánh hồ, Đinh Giai Lam dựa vào quầy bar, một tay cầm ly rượu, một tay cầm mic hát.
Đinh Giai Lam thanh âm cũng tính là dễ nghe, nhưng đáng tiếc được một lúc vẫn giống y hiện trường tai nạn, Tiêu Nhất Mặc nhíu nhíu mày, trong đầu bỗng dưng hiện lên âm thanh trong trẻo của Ưng Tử.
Bây giờ cô đang làm gì nhỉ?
Trốn ở một nơi nào đó khóc trộm, hay vẫn là có chủ ý to gan đi làm loạn? Lần này phải hung hăng cho cô nhớ, đầu tiên không quan tâm cô mấy ngày rồi nói tiếp.
"Chú nhỏ," Tiêu Dục Hành vẫy tay với anh, "Người đã tới."
Phí Bào cũng ngừng tay đánh hồ, có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Cái này....Chú Tiêu."
Tiêu Nhất Mặc có chút bất đắc dĩ, còn trẻ anh đã thành danh, bạn cùng tuổi giao tiếp không nhiều, đại đa số đều là hời hợt chi giao, quan hệ tốt đếm trên đầu ngón tay không hết, trong này cũng có nguyên nhân chính là bạn cùng lứa tuổi đều phải gọi anh một tiếng "chú Tiêu"".
Phí Bào với Tiêu Dục Hành, Bùi Chiêu Dương quan hệ tốt, đương nhiên cũng theo Tiêu Dục Hành kêu một tiếng chú.
Duy nhất có một người không chịu theo bối phận không chịu kêu đó chính là Đinh Giai Lam. Khi còn nhỏ không hiểu bối phận, luôn đi sau lưng anh mà kêu Tiêu ca ca, lớn lên thì mở miệng ngậm miệng lại chính là tên của anh.
"Cái gì mà chú Tiêu hay chú Hiếu, ở bên ngoài không cần câu nệ như vậy, đúng không, Nhất Mặc?" Đinh Giai Lam đang hát thấy Tiêu Nhất Mặc lập tức tắt mic, vui vẻ mà rót một ly rượu đưa tới trước mặt anh, "Đến, làm một ly."
Mọi người chạm ly, ngồi xuống ghế sô pha.
Tiêu Nhất Mặc nhìn Đinh Giai Lam một cái, đã hơn một năm không gặp, có chút hương vị của người phụ nữ hơn, tóc ngắn bạn đầu giờ đã nuôi dài, làm xoăn, cũng có thể do vừa uống rượu xong, anh mắt có chút nhu nhuận.
"Học tập thế nào?" Tiêu Nhất Mặc thuận miệng hỏi một câu.
"Giấy chứng nhận CIA, CISA, CPA đều nằm trong tay, trở về toàn lực trợ giúp Tiêu phó tổng giám đốc." Đinh Giai Lam cười nói.
Tiêu Dục Hành cười nói: "Con nghe chú hai nói, ông nội cố ý bảo Giai Lam rèn luyện nhiều hơn một chút, về sau tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tài vụ là tốt."
"Chúc mừng nhé, nữ cường nhân của tập đoàn Tiêu thị." Tiêu Nhất Mặc nhướng mày, chạm một chút vào ly rượu của cô ấy.
Đinh Giai Lam ngẩn ra một chút, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, một lúc lâu mới nói: "Ai làm nữ cường nhân chứ, nhưng hai chú cháu các người, tại sao không ai đến công ty giúp ông nội Tiêu chứ? Nói thật, bây giờ trong công ty có hai vị kia chủ sự, em cảm thấy rất kì diệu."
Tiêu Dục Hành tuy rằng là con trưởng của Tiêu Quốc Trung, nhưng vẫn luôn đam mê nghiên cứu khoa học, là một giáo sư đại học, sớm đã từ bỏ quyền kinh doanh; Chú hai Tiêu Quốc Hoa tư chất bình thường, miễn cưỡng mới có thể ngồi tại chức vị hiện nay. Mấy năm nay luôn là Tiêu Ninh Đông điều hành công ty, mỗi bước đi đều không có sai lầm gì. Chú tư Tiêu Quốc Trung là người khéo đưa đẩy, dã tâm lớn, là người có hi vọng tiếp nối chức vụ của Tiêu Ninh Đông, hiện đang làm chứ phó tổng giám đốc.
Mà Tiêu Dục Hành là trưởng tôn, 6 năm trước đến công ty khoa học kĩ thuật Hoa Trí của Bùi Chiêu Dương làm chức phó tổng thiết kế của Khoa học kỹ thuật Hoa Trí; Tiêu Nhất Mặc là con út được yêu thương nhất, tự mình sáng lập công ty nhờ đầu tư mạo hiểm, trong giới kinh doanh có thể nói là hô mưa gọi gió.
Hào môn nhiều bí mật.
Tiêu Dục Hành và Tiêu Nhất Mặc liếc nhau, ăn ý mà cùng cười.
Tiêu Dục Hành chuyển đề tài: "Uống rượu không nói chuyện công việc, vẫn là nên nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đi, Giai Lam ra nước ngoài lâu như vậy, đã tìm được nửa kia hay chưa?"
Tươi cười của Đinh Giai Lam nhạt dần: "Chướng mắt thì sao bây giờ? Một đống người còn không bằng em."
"Hạ thấp yêu cầu một chút không phải là được rồi à," Tiêu Nhất Mặc không để ý mà nói, liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn.
Trên mà hình hiện lên thông báo một giờ trước, hai cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn chưa đọc, đều là Ưng Tử gửi. Nếu cô tiếp tục gọi đến, nhận hay không nhận đây?
Miễn cưỡng nhận vậy, nghe cô giải thích ra sao.
Đáng tiếc điện thoại không có chút động tĩnh nào.
Mọi người uống rượu rồi nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh chớp mắt đã đến 11h. Mai Tiêu Dục Hành có chuyện, mọi người cũng chuẩn bị ai về nhà nấy. Phí Bào giảm giá lớn cho mọi người, Đinh Giai Lam không lái xe nên lên xe Tiêu Nhất Mặc.
Tiêu Nhất Mặc từ trước đến nay rất tiết chế, không uống nhiều, cầm điện thoại trong tay thưởng thức.
Đinh Giai Lam nhìn anh chằm chằm, cười trêu nói: "Sao hôm nay lại cầm điện thoại như bảo bối vậy? Chẳng lẽ đang đợi điện thoại của ai sao?"
Dường như tâm tư bị chọc thủng, Tiêu Nhất Mặc giật mình, bỗng có chút tức giận mà cất điện thoại vào trong túi: "Muộn như này, chờ điện thoại của ai chứ."
Đinh Giai Lam không rõ nguyên do, nhưng cũng không hỏi lại, ánh mắt chếch choáng say yên lặng dừng trên mặt anh.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Tiêu Nhất Mặc lười biếng hỏi.
"Xem người đẹp nha." Đinh Giai Lam nhìn anh lười biếng mà cười cười.
Điểm này Tiêu Nhất Mặc không phủ nhận, liền cười cười, dựa vào ghế không nói.
Âm nhạc trong xe êm ái, là một bài tình ca cổ xưa. Đinh Giai Lam hát theo vài câu, bỗng nhiên như bị gì đó xúc động nhẹ giọng nói: "Nhất Mặc, thật ra lần này ra nước ngoài, em đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện."
Cô chờ mong mà nhìn Tiêu Nhất Mặc, Tiêu Nhất Mặc chỉ "Ừ" một tiếng, không thắc mắc gì.
Xe dừng lại, đến nhà Đinh Giai Lam.
Tiêu Nhất Mặc rất thân sĩ, xuống mở cửa giúp cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, gặp lại sau."
Bóng đêm rất đẹp, rừng trúc ven đường rung động rào rạt, ánh trăng nhàn nhạt, chiếu vào dáng người đĩnh đạc làm người khác không thể dời mắt đi.
Ánh mắt Đinh Giai Lam càng thêm mê say, đè khát vọng trong lòng đang sôi lên, cô nhịn không được kêu một tiếng: "Nhất Mặc, em có lời muốn nói với anh...."
Tiêu Nhất Mặc quay đầu cười khẽ một tiếng: "À đúng rồi Giai Lam, quên nói cho em biết, hai tháng trước anh đã lãnh giấy kết hôn, tạm thời không công bố bên ngoài, chúc mừng anh đi."
Ngồi trên xe, Tiêu Nhất Mặc vẫy tay với Đinh Giai Lam, cố tình bỏ qua ánh mắt khϊếp sợ với khuôn mặt trắng bệch của cô.
Thật ra, ở xung quanh anh đều là những người phụ nữ ưu tú, Đinh Giai Lam là một ví dụ. Lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, từ tiểu học đến đại học đều học giỏi, chỉ hơi kém anh một chút. Lúc ấy người lớn thường nói đùa ghép bọn họ trở thành một cặp.
Có thể là con gái duy nhất trong nhà nên Đinh Giai Lam cực kì hiếu thắng, sau khi tốt nghiệp vào phòng tài vụ Tiêu thị làm việc các phương diện năng lực đều rất xuất sắc, Tiêu Nhất Mặc vẫn luôn rất thưởng thức cô. Cô cũng rất thích Tiêu Nhất Mặc, có một lần sinh nhật, nhờ cảm giác say rượu mà thổ lộ, nhưng mà Tiêu Nhất Mặc cự tuyệt lại giống như nói đùa: "Hai chúng ta không hợp, anh chỉ thích người con gái hiền lành dịu dàng giỏi nội trợ thôi."
Hôm nay Đinh Giai Lam muốn nói gì, Tiêu Nhất Mặc rất rõ ràng, không nói ra lời cự tuyệt, mọi người đều không tổn thương lẫn nhau.
Không bao lâu sau đến hoa viên Nghê Sơn.
Đẩy cửa chính ra, trong phòng đen như mực.
Trong lòng Tiêu Nhất Mặc lộp bộp một chút, tức giận kìm nén lại bùng lên.
Chẳng lẽ Ưng Tử không ở đây? Lúc này cô ấy không ở nhà cầu xin anh tha thứ mà lại có thể đi đâu?
"Bụp" một tiếng, đèn mở, Ưng Tử cuộn tròn trên sô pha, khi nghe được âm thanh cả người đều run rẩy một chút, chợt cô nhảy dựng lên, ánh mắt lo sợ nhìn quanh bốn phía cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Nhất Mặc.
Cô há miệng thở dốc, còn chưa nói lời nào nước mắt "lạch cạch"" liền rơi xuống.
Thật thần kỳ, tức giận đang bùng lên có khuynh hướng dập tắt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.