Buổi sáng Ưng Tử bị nóng đánh thức.
Trong phòng mở điều hòa theo lý thuyết hẳn là sẽ cảm thấy thoải mái nhưng tối hôm qua không biết từ khi nào cô từ đầu giường bên kia chui vào trong lòng Tiêu Nhất Mặc, còn ngủ đặc biệt ngon, một giấc đến sáng.
Thật kì lạ, rõ ràng tư thế ngủ của cô rất tốt, sao ở đây lại thay đổi rồi? Tiêu Nhất Mặc sẽ không tức giận chứ?
Chỗ da hai người dán vào nhau có chút dính dính, Tiêu Nhất Mặc chưa tỉnh, cô muốn đem người mình dịch ra ngoài để tiêu diệt bằng chứng nhưng khi cô vừa mới giật người thì đôi mắt Tiêu Nhất Mặc liền mở ra, ánh mắt thâm thúy, phảng phất như có ngọn lửa đang nhảy múa.
Ưng Tử lúng túng tay chân, lắp bắp nói: "Chào.......chào buổi sáng.""
""Chào buổi sáng."" Tiêu Nhất Mặc mặt không biểu cảm nói.
""Tôi.....tối hôm qua làm phiền anh phải không......tay chắc tê lắm.....tôi lập tức dậy....""Ưng Tử hoảng loạn cánh tay vung không biết chạm phải cái gì cứng, Tiêu Nhất Mặc rên lên một tiếng.
""Đừng nhúc nhích."" Giọng anh khàn khàn.
Ưng Tử không dám động đậy.
Tiêu Nhất Mặc hít sâu một hơi, nỗ lực vứt bỏ ý niệm trong đầu, bắt đầu nghĩ đến công ty đầu tư, hợp đồng hợp tác năm nay có thuận lợi không..... Nhưng mà, bên cạnh hương thơm quá mức mê người, những con số hạng mục trong quá khứ cũng không áp chế được khát vọng trong thân thể.
Ngoài của có bước chân rất nhỏ truyền đến, lúc này cũng không phải thời cơ tốt để hai người triền miên.
Tiêu Nhất Mặc căn chặt răng, cúi đầu xuống hung hăng hôn cô một cái, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Cuối cùng Ưng Tử cũng hiểu, mặt phút chốc đỏ lên, oạch một cái chui vào chăn.
Chờ Tiêu Nhất Mặc từ trong phòng tắm ra liền thấy Ưng Tử co rút đầu trong chăn như vậy, trong lòng anh buồn cười, vừa mặc quần áo vừa nói: "Tôi đi tập thể dục với ba, cô cứ từ từ mà dậy.""
" Vâng."" Trong chăn phát ra một câu trả lời rầu rĩ.
Tiếng đóng cửa vang lên, qua một lúc lâu, Ưng Tử mới từ trong chăn chui ra để thông khí. Xấu hổ trên mặt còn chưa bớt, cửa phòng vang lên tiếng gõ, dì Trần ở bên ngoài dịu dàng hỏi: "Tiểu Tử, dì có thể vào không?""
Ưng Tử luống cuống tay chân dời khỏi giường, may mắn là mùa hè, tùy tiện khoác áo lên người là được, sửa sang lại tóc cô mở cửa.
Dì Trần cùng một người giúp việc đi vào, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp lại phòng, mà dì Trần đi dạo quanh phòng một lượt, chợt đứng trước mặt Ưng Tử lôi kéo tay cô dịu dàng nói: "Về sau tốt nhất dậy sớm một chút, vừa rồi ba con hỏi con dậy chưa, đàn ông đều không biết tự lo cho chính mình, bây giờ Nhất Mặc có con rồi, con hãy giúp đỡ nó nhiều hơn, đặc biệt là ở chung cư của các con.""
Ưng Tử xấu hổ.
Đây là quy củ của Tiêu Ninh Đông sao?
""Đúng rồi." Dì trần đưa cô đến tủ đầu đường, "Trước kia trong phòng của Nhất Mặc hoa đều là dì cắm, bây giờ giao cho con, nhớ rõ hoa chọn trong nhà ấm trồng hoa phải đẹp, đứa nhỏ này ánh mắt độc đáo, con cần phải tốn chút tâm tư đó.""
""Con....không biết nhiều về hoa."" Ưng Tử nhìn lọ hoa căm tinh xảo trên tủ đầu giường, nhỏ giọng nói.
""Vậy đi đăng kí một khóa học cắm hoa, luyện tập nhiều thì quen tay hay việc."" Dì Trần nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Dì Trần mang theo cô đi quanh phòng một bên chỉ đạo, cẩn thận nói với cô nên chiếu cố Tiêu Nhất Mặc như thế nào, cuối cùng cười cười hỏi: "Có phải ta nói nhiều nên con phiền phải không? Con đừng để ý, Nhất Mặc chính là con cưng của lão gia tử, trong nhà này ai phạm lỗi đều phải làm lại còn riêng Nhất Mặc phạm lỗi thì nhắm mắt bỏ qua.""
Ưng Tử bày ra gương mặt tươi cười, gật đầu lung tung.
Chờ người giúp việc dọn dẹp xong rồi thì cũng đến lúc dì Trần nói xong, lúc này mới vừa lòng nói: "Dì đi xuống trước, con cũng chuẩn bị xuống ăn sáng đi, hẳn là bọn họ cũng về rồi đó."
Tiễn họ ra khỏi phòng, Ưng Tử đóng cửa lại, ngã lên trên giường, vùi mặt vào chăn kêu lên một tiếng.
Trời ạ, Bùi Chiêu Dương nói không sai, Tiêu gia chính là ""Đàn ông gia trưởng". May mắn chỉ có một năm, tính tính, cuối tuần tới nhà cũ thì nhiều cũng không đến 40 ngày.
Sau khi xuống lầu, vừa đúng lúc Tiêu Nhất Mặc đỡ Tiêu Ninh Đông từ bên ngoài vào.
Tiêu Ninh Đông tuy rằng cũng đầu 70 rồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, có thể là vừa mới chạy bộ bên ngoài một vài vòng nên sắc mặt hòng hào. Hai cha con tình cảm xác thực không tồi, nói nói cười cười, còn đối với những người con khác, Tiêu Ninh Đông sắc mặt nghiêm túc hơn nhiều.
Theo thường ăn sáng cả gia đình đều chờ Tiêu Ninh Đông ngồi rồi mới ăn cơm, Ưng Tử như cũ đến cả thở mạnh cũng không dám nơm nớp lo sợ mà ăn xong.
"Sao cô lại ăn ít như vậy?" Bỗng nhiên Tiêu Ninh Đông mở miệng.
Ưng Tử ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, đây là đang nói chuyện với cô à, vội vàng lên tiếng: ""Con ăn uống ít, no rồi ạ."
"Như thế không được", Tiêu Ninh Đông nhíu mày nói, "Gió thổi qua không phải bay luôn à."
Mấy người phụ nữ đều cười, dì Trần ở một bên cũng cười nói: "Lão gia người không hiểu rồi, bây giờ người trẻ tuổi đều muốn gầy, gầy mới xinh đẹp."
"Nói bậy." Tiêu Ninh Đông giọng không vui, "Như Mẫn Chi là được, phúc hậu, cho nên con cái mới khỏe mạnh."
Tôn Mẫn Chi là vợ của Tiêu Quốc Trung, dáng người đẫy đà, cùng với Tiêu Quốc Trung giống phật Di Lặc rất xứng đôi. Cô (TMC) lên tiếng: "Phúc hậu thì con không dám, nhưng mà béo rất tốt cho sinh đẻ, Tiểu Tử em ăn thêm một chút, nhanh chóng sinh cho ba một cháu trai béo mập đi."
Ưng Tử không thể không ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ, lúc trước ở nhà cô ăn bánh bao nhỏ đều không thích ăn nhân, bây giờ không thể không căng da đầu đem nhân mỡ thịt cố gắng nuốt xuống.
Cuối cùng bữa sáng cũng ăn xong, tất cả mọi người đều ra phòng khách.
Ưng Tử quyết định theo yêu cầu của dì Trần đi dạo ở nhà ấm trồng hoa, nhà ấm không có nhiều người, có thể thả lỏng tự do.
Cô đang nghĩ nên đi như để mọi người không biết, ở cửa lại có người nói chuyện. Trong ngực Trịnh Ngọc Nhiễm ôm một nó thược dược màu trắng, cười khanh khách mà chào hỏi mọi người, lại nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc, mặt đầy ý tứ nói: "Anh Nhất Mặc, hôm nay là kỳ cuối cùng của hoa thược dược (??? Mình cũng không hiểu chỗ này lắm.), nở đặc biệt đẹp, em cố ý mang đến cho mọi người đó."
Tiêu Nhất Mặc gật đầu nói "Cảm ơn.", một bên dì Trần vui vẻ rạo rực nhận lấy: "Vẫn là Ngọc Nhiễm có tâm, hoa đẹp như này, Ninh Đông, chúng ta cũng dính chút sáng. Tiểu Tử, con lấy lên giúp Nhất Mặc cắm đi."
Trịnh Ngọc Nhiễm nhìn về phía cô, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Tử sao? Chị tới giúp em nhé, thược dược phối hợp với một chút cỏ Ba Tư hay lá Ngọc Lan, không đúng loại cỏ dương xỉ cũng không tồi.""
Trịnh Ngọc Nhiễm vẻ mặt thân mật, giống như đây là lần đầu tiên các cô gặp mặt, Ưng Tử hoài nghi lần gặp mặt ở chung cư đó có phải cô gặp ảo giác không.
"Cảm ơn, nhưng mà không cần, một mình em cũng được rồi, chị ngồi dưới này đi ạ." Cô vui sướиɠ nhận hoa, nhạn cơ hội rồi khỏi đoàn người, lên phòng ngủ.
Phòng ngủ vốn dĩ có một bó hoa, lá Ngọc Lan xanh mượt không có dấu hiệu héo, Ưng Tử mang thược dược và bình hoa đặt trên bồn rửa tay, lựa chọn tùy tiện phối hợp một chút, tự mình thấy đẹp.
Cắm xong cô cũng không muốn xuống dưới ngồi chờ, đơn giản mang laptop của mình ra ngồi trong thư phòng ôn tập. Kì thi cuối kỳ còn hai tuần nữa, cô muốn tranh thủ lấy học bổng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tiêu Nhất Mặc tựa ở trước cửa, cười như không cười nhìn cô.
Cô vội đứng dậy: "Anh muốn làm việc sao? Anh ngồi đi."
Tiêu Nhất Mặc lắc đầu: "Không cần, sao lại không xuống?"
""Tôi không biết nói chuyện lắm," cô giải thích "Ba anh cũng không thích tôi, tốt nhất là không làm cho ông ấy khó chịu.""
Dù sao cô cũng không làm Tiêu phu nhân cả đời.
Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, độ cung ở môi ngày càng rõ ràng.
Anh chậm rì rì đi qua, đôi tay chống lên bàn sách, cả người nghiêng lại gần, đối mặt với Ưng Tử.
Ưng Tử có chút ngây.
Chóp mũi bị véo một cái, Tiêu Nhất Mặc cười nói: "Ghen tị cứ việc nói thẳng."
"A?" Ưng Tử ngạc nhiên, đôi môi mấp máy, nhìn có chút ngây ngốc đáng yêu.
Tiêu Nhất Mặc ngứa ngáy, hôn trên đôi môi kia một cái: "Đã nói với cô rồi, Trịnh Ngọc Nhiễm là cháu gái bên ngoại của dì Trần, người tới là khách, với tôi không quan hệ. Đừng ăn giấm, ngoan."
"Tôi không có...." Ưng Tử muốn giải thích.
Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, trong mắt là chữ "có" to đùng.
Phụ nữ à, đều khẩu thị tâm phi