Chương 3
Chiếc siêu xe chạy lòng vòng trên con đường mòn gần 20', dừng lại trước một cánh cổng sắt. Cổng này vĩ đại thật nha, nhìn qua nặng trịch, rộng ít nhất 5m, cao chừng 6m.
Vũ Dương Nguyệt Dạ rút điện thoại, bấm bấm một lúc rồi nhìn cánh cổng vẻ chờ đợi. Chừng chục giây sau, tiếng ken két lạnh gáy vang lên, cổng sắt chầm chậm mở ra.
Nguyệt Dạ mặt bình thản lái xe vào, tự nhiên như thể đã quen thuộc.
Phía trong là một khung cảnh thơ mộng như chốn thần tiên: hai hàng cây chạy dọc theo lối đi, thảm cỏ xanh mướt rợp mắt, dòng suối nhân tạo nhỏ róc rách chảy qua kẽ đá, còn có cả cá nhỏ. Trung tâm của khu vườn là ba căn biệt thự, à không, gọi là lâu đài hợp hơn, một đen một vàng một xám. Tổng thể cả khuôn viên ước tính hơn ngàn héc ta.
- Đây... là đâu? - Mạc Đình nuốt nước miếng. Lần đầu tiên trong đời cô nàng nhìn thấy một cơ ngơi xa hoa đến thế.
Nguyệt Dạ chỉ khẽ mỉm cười, dừng lại, xuống xe đưa chìa cho vệ sĩ, kéo tay cô nàng đi ra:
- Em đến đây để giải quyết chút chuyện riêng. Chúng ta đi thôi.
Một cô gái mặc vest đen, chững chạc tiến đến:
- Quân... Vũ Dương tiểu thư, ngài Tư Đồ Hải đang đợi ngài.
Cô gật đầu, tay trái vẫn nắm lấy cánh tay Mạc Đình. Đến trước cửa tòa lâu đài đen, Nguyệt Dạ dừng lại:
- Chờ chút Ái Liên, cô có thể đưa cô ấy đi dạo trong khi tôi bàn bạc công việc không?
- Rất sẵn lòng. - Cô gái tên Ái Liên làm một động tác xin mời.
Đến khi đi một mình rồi cô mới khôi phục bộ mặt lạnh lẽo tàn khốc.
Đặt chân vào hành lang, Nguyệt Dạ chạm mặt vài thành viên. Họ dừng tất cả công việc làm dở lại, cung kính cúi chào:
- Lãnh Thủy quân chủ!
Cô phẩy tay, ra dấu đã biết. Bước tới phòng khách, Vũ Dương Nguyệt Dạ gật đầu chào người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đọc sách:
- Lâu rồi không gặp anh, Tư Đồ tiên sinh. Thật tinh tường khi biết tôi tới đây.
Người tên Tư Đồ Hải ngước lên, giọng thoải mái:
- Tôi không dám uổng phí vô ích hai tháng hiếm hoi cô cho đâu. Giờ chính tôi cũng không biết mình mạnh đến bực nào.
Cô mỉm cười lấy lệ, rót một tách trà đưa tới chỗ anh ta:
- Vậy anh tìm tôi hẳn là có việc?
- Không hẳn. Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Có phải cô đã hoàn thành bản thiết kế của siêu vũ khí?
Nguyệt Dạ nhíu mi tâm, ngồi xuống ghế đối diện:
- Đúng thế thì sao?
Tư Đồ Hải trầm mặc. Cô lặng lẽ quan sát anh ta. Khuôn mặt có thể xếp vào loại đẹp, vóc người rắn chắc, không quá lực lưỡng. Cái loại mà đàn bà con gái thèm nhỏ dãi đây mà! Chậc, tiếc là cô là hoa đã có chủ, rung động một chút cũng không có.
Tư Đồ Hải Là đại thiếu gia của Tư Đồ gia - một gia tộc trong Ngũ đại gia tộc*, và là một trong số các sát thủ cấp cao của Thần Long. Bạch Hoàng Thiên cực kì tin tưởng Tư Đồ Hải và giao anh phụ trách những phi vụ khó.
*Ngũ đại gia tộc: 5 gia tộc lớn nhất Trung Quốc, xếp từ cao xuống thấp gồm có: Vũ Dương gia, Bạch gia, Tư Đồ gia, Thượng Quan gia, Nam Cung gia. Họ liên minh với nhau nắm quyền quyết định với tình hình đất nước.
Tư Đồ Hải sau một hồi suy nghĩ thì cất giọng:
- Có thể cho tôi xem không?
Nguyệt Dạ nhàn nhã uống trà:
- Tôi đưa nó cho Thiên rồi. Muốn xem thì gặp hắn. Với lại cũng chỉ là trên giấy, muốn xác thực cần có bản thử nghiệm đã.
Tư Đồ Hải cười khổ, hôm nay đến đây phí công sao?
- Vậy thôi, tôi xin cáo từ, Lãnh Thủy quân chủ.
- Để tôi đi cùng anh. Dù sao cũng cùng đường.
Hai người song song bước đi, làm mọi người ngẩn ra vì ánh hào quang soi tỏ, cứ như tiên đồng ngọc nữ hạ phàm, hại mắt, hại mắt a!
Mạc Đình chơi quanh quẩn trong phòng khách, thích thú với mấy thứ đồ trang trí. Nhìn qua cửa sổ, cô nàng thấy Nguyệt Dạ đi ra cùng một 'nam sủng' (ui chết cười, sao chị này có thể ví trai đẹp thành nam sủng vậy??!).
Mạc Đình nhào ra:
- Nguyệt Dạ chị ở đây! - Cô hô to, đồng thời tặng cho Tư Đồ Hải một ánh mắt không mấy thiện cảm. Anh rùng mình, oan khuất nghĩ:“Mình đắc tội cô gái này khi nào chứ?“.(ai da, oan gia gặp nhau rùi!)
Vũ Dương Nguyệt Dạ cười nhẹ giới thiệu:
- Mạc Đình - Tư Đồ Hải. Tư Đồ Hải - Mạc Đình.
- Chào cô, tôi là Tư Đồ Hải, bạn của Nguyệt Dạ. - Anh lịch sự chìa tay, hơi gượng gạo khi gọi thẳng tên cô.
- Chào anh, tôi là Mạc Đình, quản lí của Nguyệt Dạ. - Cô nàng ngần ngại một chút rồi cũng bắt tay anh ta.
Vũ Dương Nguyệt Dạ nhìn đồng hồ:
- 11h15' rồi, chúng ta lên đường là vừa đó chị Mạc.
Một vệ sĩ đưa xe tới, hai cô gái thuận lợi rời đi.
- Nguyệt Dạ, anh ta tên Tư Đồ Hải, có phải là...?
- Ừm, là Tư Đồ gia tộc. - Cô trả lời nhẹ bẫng như không.
Mạc Đình thức thời ngậm miệng. Tư Đồ gia ư? Lão tổ tông ơi! Tên 'nam sủng' đó là người Tư Đồ gia đa mưu túc trí đó sao? Cô không tin!(Bộ chị quên ngồi ngay canh chị là người Vũ Dương gia à?).
Xe chạy vào nội thành. Vũ Dương Nguyệt Dạ giảm tốc, thong thả đi.
Đến trước hẹn tầm 5', Vũ Dương Nguyệt Dạ tìm chỗ ngồi có quang cảnh đẹp nhất. Nhà hàng 5 sao quả không tệ nha! Ngồi ở vị trí của cô có thể nhìn thấy cảnh dòng sông Dịch Lương cách đó không xa, còn màu xanh mướt mắt của công viên, gió thổi vào trong lành mát lạnh. Rất hợp với một buổi đi chơi.
Nhưng đây lại là cuộc hẹn công việc. Đám sói già đội lốt 'nhà đầu tư' thì Nguyệt Dạ rõ như nằm lòng. Dơ bẩn, đê tiện là từ để hình dung chúng. Chúng chỉ chăm chăm vào thân thể các nữ diễn viên trẻ đẹp thôi.
Đạo diễn Lương An bước tới bàn cô đang ngồi, dẫn theo sau là một lão trung niên béo ú, mặt gian xảo nhìn cô từ đầu tới chân với vẻ háo sắc không hề che đậy.
- Chào cô Vũ, tôi là Thái Bảo Đức, nhà đầu tư của phim. Hân hạnh được gặp. - Ông ta giơ tay ra định chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Dạ.
Chưa đầy một giây trước lúc bàn tay bẩn thỉu của ông ta đυ.ng vào, cô khẽ lắc mình, tránh thoát thành công. Rụt cánh tay chụp hụt trong không trung lại, Thái Bảo Đức không khỏi rủa thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt giữ vẻ tươi cười:
- Hôm nay tôi mời, mọi người cứ ăn thỏa thích.
Vũ Dương Nguyệt Dạ không nói gì trong suốt bữa ăn. Xong xuôi, cô đứng lên:
- Xin lỗi, tôi đi rửa tay.
Nghe vậy, Thái Bảo Đức mừng thầm. Cô vừa đi khỏi, ông ta nói với Lương An:
- Tôi đi vệ sinh chút.
Nhìn ông ta đi khuất, Lương An lo lắng hỏi Mạc Đình:
- Liệu có ổn không? Chú không muốn vấy bẩn Nguyệt Dạ.
Cô nàng bình thản nhâm nhi ly trà sữa:
- Chú yên tâm. Không sao đâu. Nguyệt Dạ sẽ xử lí được.(ở cùng lâu quá nên chị này bị lây bệnh của Nguyệt Dạ rồi!)