Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, hai người phụ nữ Lục Dĩ Nhi và Trác Thiên Ái quấn nhau nói chuyện một lúc mới chịu lên xe ai về nhà nấy.
Tô gia sau khi tiễn khách liền trở về với vẻ yên tĩnh không khí còn có chút tĩnh mịch, Tô Viễn sắc mặt tùy ý thường ngày trở nên âm trầm uống một ngụm rượu vang đỏ liền tức giận ném ly xuống.
Tô Liêm không chút thay đổi nhìn Tô Viễn "Con có giỏi tại sao không ở trước mặt Trác Diệu nổi nóng, ăn chơi suốt ngày. Muốn giành được phụ nữ cũng phải có chút thực lực, nhìn bộ dáng của con hiện giờ xem. Tạm thời đừng có gây thêm chuyện, Trác Diệu không phải dễ đối phó"
Đứa cháu này chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, có lẽ là vì nó là cháu đích tôn của Tô gia nên bị nuông chiều đến hư rồi.
Tô Viễn cũng phần nào hiểu được, nếu Trác Diệu kia dễ đối phó như vậy thì lúc nãy hắn đâu để cho Lục Dĩ Nhi bị cướp mất từ trong tay như vậy. Hừ, phụ nữ mà Tô Viễn đã nhắm đến tuyệt đối phải cướp cho bằng được.
Mà trên xe, Lục Dĩ Nhi căm phân lườm Trác Diệu "Tôi khi nào là người phụ nữ của anh?"
"Vậy em là người phụ nữ của Tô Viễn kia à?" Trác Diệu không nhìn ra rõ sắc mặt hỏi lại một câu.
"Không phải"
"Vậy chẳng phải là người phụ nữ cuar tôi sao? Giường cũng đã lên em đừng có chối bỏ trách nhiệm" Trác Diệu nghe câu trả lời của Lục Dĩ Nhi khóe môi nhếch lên, niềm vui trên gương mặt rất rõ ràng.
Lục Dĩ Nhi khinh thường liếc mắt, vui vẻ cái khỉ gì? Con mẹ nó thật vô sỉ, trách nhiệm? Cô phải có trách nhiệm gì chứ? Cái con người này thật là...
"Trác thiếu phu nhân làm sao có thể tùy tiện nói là tôi như vậy, anh không ngại phiền nhưng tôi cũng ngại đó, từ đầu đến cuối mấy cái tiểu thư kia nhìn tôi rất đáng sợ" Chính là sự thật nha, Trác Diệu này lớn lên quả thực đẹp hơn người nha thu hút nhiều hoa đào như vậy. Thư ký nhỏ như cô không dám tranh giành với tiểu thư cao quý như bọn họ. Chưa nói đến ảnh hưởng đến thanh danh của Trác gia, đây chỉ là Trác Diệu tùy ý nói cô là người phụ nữ của hắn. Hào môn thế gia như Trác Diệu chắc chắn sau này sẽ phải lấy tiểu thư danh môn nào đó, làm sao có thể bị tin đồn cô ảnh hưởng.
"Ai dám đυ.ng đến em cứ đánh người đó, đánh chết cũng không sao có tôi đứng ở sau lưng em" Trác Diệu vừa đùa vừa thật. Người phụ nữ của Trác Diệu mấy tiểu thư kia có mười lá gan cũng không dám đυ.ng đến, Lục Dõ Nhi xảy ra bất cứ thương tổn nào đó mạng cả nhà bọn họ cũng đền không đủ.
Lục Dĩ Nhi đen mặt, cô làm gì có bản lĩnh gϊếŧ người. Cái người này đúng là dạy hư cô, cô chính là công dân lương thiện không có lá gan đó đâu.
Trác Diệu lại bổ sung "Tôi ở trước mặt nhiều người như vậy công bố, sau này nếu không lấy được vợ nữa thì em phải chịu trách nhiệm lấy tôi" vẻ mặt ủy khuất vô cùng, đây chính xác là giả trư ăn thịt hổ.
"Tôi không có ép anh nói" Cô cũng không có kề dao lên cổ bắt hắn nói nha, cô thật sự đuối lí với Trác Diệu. Khi không lại nói mấy câu đó, sau này chẳng phải cô sẽ trở thành tâm điểm chú ý rồi sao? Phiền phúc biết chừng nào, giống như buổi tiệc lúc nãy bọn họ còn chưa nhìn qua mỹ nữ hay sao? Cớ sao phải chằm chằm nhìn cô, ăn làm sao ngon miệng nữa. Nói như vậy nhưng thực ra lúc nãy cô tiêu hóa cũng không ít thức ăn đi.
"Tôi dù sao cũng sợ người khác ức hϊếp em nên mới nói như vậy, em muốn hay không cũng phải chịu trách nhiệm" Trác Diệu vẻ mặt người tốt, rõ ràng chính là bản thân muốm đánh dấu chủ quyền nên mới nói như vậy.
Lục Dĩ Nhi khờ khạo cũng thật cho rằng là vì bảo vệ cô nên mới nói ra câu đó cũng không có cãi nhau voiwa hắn nữa, dù sau cũng tìm đường lui cho mình, có cãi nữa cũng không cãi lại.
Cố Vĩ Yên vừa trở về Cố gia liền chạy thẳng vào khóa phòng khóc lóc. Nghe tiếng đồ đạc vỡ toang trong phòng, Diêu Mỹ Hàm lo lắng trong lòng. Hôm nay lúc ra ngoài còn vui vẻ sau trở về liền khóc như vậy, chẳng phỉa nói hôm nay được gặp Trác Diệu hay sao? Có phải có chuyện gì không ổn?
Lúc này trong nhà cũng chỉ có mẹ con bọn họ, Cố Vũ Bình đi công tác mấy ngày nay còn chưa có về. Không biết sau lần này lại ký hợp đồng lâu vậy chứ?
"Vĩ Yên có chuyện gì từ từ nói, mau mở của phòng cho mẹ" Diêu Mỹ Hàm đau lòng nói, con gái cưng của bà ta trước nay chưa từng chịu ủy khuất gì đến mức khóc la không giữ hình tượng đến vậy, chỉ có thể nói chắc chắn liên quan đến Trác Diệu.
"Aaa, xoảng..." lại là tiếng đồ vật bị quăng vỡ cùng tiếng thét của Cố Vĩ Yên.
"Vĩ Yên có chuyện gì mở cửa rồi nói để mẹ giúp con giải quyết, cẩn thận bị thương"
"Cạch..." cửa phòng rốt cuộc cũng được mở ra. Cố Vĩ Yên xinh đẹp giờ đây vô cùng nhếch nhác, phấn trang điểm bị nước mắt làm trôi đi vô cùng ghê tởm, đôi mắt đỏ hồng sưng lên.
Diêu Mỹ Hàm nhìn phía trong phòng đồ vật đều bị làm cho vỡ nát hết, đau xót lôi kéo Cố Vĩ Yên ra ngoài dặn người hầuên phòng dọn dẹp.
"Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Diêu Mỹ Hàm dịu dàng rót cho Cố Vĩ Yên một cốc nước rồi hỏi.
Cố Vĩ Yên nước mắt giàn giụa, không thèm nhìn đến ly nước. Ánh mắt tràn ngập hận thù cùng đau xót.
"Là Lục Dĩ Nhi, Lục Dĩ Nhi là cô ta" Cố Vĩ Yên lớn tiếng hiện giờ không giữ được bình tĩnh.
"Vĩ Yên, tiểu tiện nhân sao có thể chọc giận bảo bối của mẹ?" Nghe nhắc đến Lục Dĩ Nhi Diêu Mỹ Hàm sắc mặt cũng có chút tái đi.
"Mẹ không biết đâu, ở buổi tiệc Trác Diệu thế nhưng lại ôm lấy Lục Dĩ Nhi còn nói đó là người phụ nữ của anh ta. Còn con là cái gì? Là cái gì?" Cố Vĩ Yên càng nói nước mắt càng nhiều gương mặt tức giận đến dữ tợn, xấu xí.
"Con bình tĩnh đi, Lục Dĩ Nhi kia cho dù được Trác Diệu thùa nhận thì đã sao, Trác gia làm sao thu nhận tiểu hồ ly giống như cô ta được. Vị trí Trác thiếu phu nhân chắc chắn là của con" Diêu Mỹ Hàm an ủi nhưng cũng có phần run rẩy. Lục Dĩ Nhi thế nhưng lại có bản lĩnh lớn như vậy, còn câu được Trác Diệu. Lục Uyển Ngưng con gái của bà sinh ra thật rất giống bà đó, đều muốn cướp đi hạnh phúc của mẹ con bọn họ.
Cố Vĩ Yên bình tĩnh hơn một chút, căm phẫn trong lòng vẫn không tiêu tán. Đúng vậy, vị trí Trác thiếu phu nhân là thược về cô. Lục Dĩ Nhi chờ đó, một ngày nào đó cô nhất định đứng bên cạnh Trác Diệu nhìn Lục Dĩ Nhi bị chà đạp đau đớn, hừ.