Chương 49: Mẹ ơi, cứu con! 3

Anh ta trách bản thân không biết nhìn người, dám đắc tội với đại sư.

Bây giờ thì xong rồi, đại sư bảo anh ta đào xác!

Lâm Khê thúc giục: "Dời giường ra là được rồi, tôi đứng bên cạnh quan sát, đảm bảo ma nữ sẽ không bất ngờ xuất hiện gϊếŧ anh."

Tôn Lực càng hoảng sợ hơn, nở một nụ cười méo xệch còn khó coi hơn cả khóc, "Đại sư, tôi cảm ơn cô."

Dưới sự giám sát của Lâm Khê, Tôn Lực nắm lấy đệm giường và kéo mạnh ra.

Anh ta không dùng nhiều sức nhưng đệm giường rất dễ dàng bị lật lên, một mùi xác thối nồng nặc xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Tôn Lực không nhịn được mà nôn khan, "Ọe ọe... Đại sư... Ọe ọe..."

Lâm Khê đã bước ra đến cửa, "Tiếp tục đi."

Tôn Lực muốn khóc mà không có nước mắt, dồn hết sức đẩy giường, "Tôi thề có ông bà!"

Với một tiếng hét giận dữ, thứ dưới gầm giường lộ ra, mùi xác thối càng nồng nặc hơn.

Tôn Lực liếc trộm, "Đại sư, không có xác mà."

"Là ảo giác của ma nữ."

Lâm Khê vung một lá bùa.

Một xác chết phân hủy xuất hiện bên chân Tôn Lực, khuôn mặt đầy giòi bọ đang nhìn chằm chằm vào anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

Tôn Lực hít một hơi lạnh.

Giây tiếp theo, tiếng hét vang trời vang dội.

"Aaaaa!!!"

"Mẹ ơi! Bà ơi!"

Tôn Lực lao ra như điên, "Đại sư, cứu tôi với!"

Nghĩ đến thi thể vừa thấy, dạ dày anh ta như bị đảo lộn. Anh ta dựa vào tường, nôn khan, "Ọe ọe ọe..."

Trương Uyển Uyển cũng không khá hơn, mặt tái xanh, "Dưới giường có xác chết, tôi đã ở cùng xác chết cả đêm."

Trong phòng này không chỉ có ma nữ mà còn có một xác chết đang phân hủy.

Nghĩ đến việc mình đã nằm trên chiếc giường đó, cô ấy cảm thấy rùng mình, nổi hết da gà.

Bác gái Trương vỗ nhẹ tay cô ấy, "Tiểu Uyển, không sao rồi."

Bà ấy quay sang Tôn Lực mắng chửi, "Tên gian thương, khách sạn các người lại giấu xác chết! Bọn gϊếŧ người, đợi vào tù mà ăn đạn!"

Tôn Lực vội giải thích, "Bác gái, trời đất chứng giám, tôi không hề biết ở đây có xác chết, nếu không... ọe ọe ọe."

Anh ta muốn kiếm thêm chút tiền, nghĩ rằng phòng này chỉ có chút vấn đề nhỏ, ai ngờ lại giấu một xác chết.

Trong đầu Tôn Lực lại hiện lên khuôn mặt quái dị đó, anh ta nôn cả mật xanh.

"Bác gái, đại sư, tôi lấy danh dự đảm bảo, khách sạn không liên quan gì đến kẻ gϊếŧ người."

Lâm Khê nhẹ nhàng nói, "Người đúng là không phải do anh gϊếŧ, nhưng chết trong khách sạn của anh, các người cũng không thể vô can."

Tôn Lực cười khổ, "Pháp luật xử sao thì xử, tôi không có ý kiến."

"Đại sư, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra hung thủ và bắt con ma kia."

Sau chuyện này, giữ được mạng là may mắn lắm rồi.

Danh tiếng khách sạn, anh ta không quan tâm nữa.

Lâm Khê lấy một lá bùa trừ tà dán lên trán anh ta, "Ra ngoài đợi cảnh sát đến, còn lại giao cho tôi."

Tôn Lực gật đầu lia lịa, "Đại sư xin mời, trước đây là tôi có mắt như mù, mong đại sư đừng trách."

Anh ta nắm chặt lá bùa trên đầu, cảm giác mình cuối cùng cũng sống lại.