Chương 42: Mợ chủ, chào mừng về nhà 3

Ngoài cửa, quản gia Lưu cười bí hiểm, thành công giấu kín công lao.

Để không khí bớt ngượng, Phó Kinh Nghiêu lấy điện thoại ra, giả vờ bận rộn.

"Lâm Khê, em ngủ trước đi, tôi còn chút việc ở công ty chưa xử lý xong."

Lâm Khê che mặt thở dài, làm sao mà ngủ được chứ.

Cô thường xuyên ở trên núi, ngoài tu luyện thì bắt ma xem bói, sư phụ bỏ cô lại một mình chạy trốn, ít khi dạy cô điều gì.

Ngũ thuật huyền học, cô chủ yếu tự học.

Sư phụ nói cô rất có thiên phú, không giống người mới học, như là kiếp trước chưa quên sạch.

Lâm Khê hiểu rằng tiếp xúc với Phó Kinh Nghiêu có thể nhận được khí tím từ anh.

Có điều, cô không hiểu chuyện nam nữ, tối đa chỉ chấp nhận chạm nhẹ.

Tiếp xúc sâu hơn, cô không dám nghĩ tới chứ đừng nói làm.

Cô và Phó Kinh Nghiêu tính ra chỉ là những người lạ mới quen nhau không lâu.

Bảo Lâm Khê nằm cùng giường với người lạ, cô ngủ mà có thể đá anh xuống giường, rồi lại đánh một trận.

Như thế còn ngượng hơn.

Lâm Khê thở dài, "Phó Kinh Nghiêu, anh ngủ đi, tôi ra ngoài tu luyện. Đêm khuya thanh tịnh, linh khí trên không nhiều, tôi thường tu luyện vào ban đêm, quen rồi."

Cô mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống.

Quản gia Lưu đứng dưới, tám cái răng trắng sáng trong ánh đèn.

"Mợ chủ, mợ định đi đâu?"

Lâm Khê: "..."

Quản gia Lưu vẫy tay, "Mợ chủ, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, mợ và cậu chủ tranh thủ nghỉ ngơi."

Ông ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Lâm Khê đóng sập cửa sổ.

Không thể không thừa nhận, quản gia Lưu thật là tài giỏi!

Quản gia Lưu vuốt lại cà vạt, vẫn giữ nụ cười.

Nguyên tắc thứ năm của nghề quản gia: Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, đoán trước ý định của người khác.

Quản gia Lưu sờ nắm tóc còn sót lại, thở dài.

Hôm nay lại là một đêm không ngủ.

Ông ấy tự cổ vũ bản thân.

Vì cậu chủ, vì mợ chủ, vì đứa bé sắp chào đời, cố gắng lên!

Trong phòng, Lâm Khê liếc nhìn Phó Kinh Nghiêu, cả hai lại rơi vào im lặng.

Thật ngại ngùng, Lâm Khê ngáp, "Tôi ngủ nửa đêm đầu, anh ngủ nửa đêm sau, đến giờ thì gọi tôi."

"Được."

Phó Kinh Nghiêu tắt đèn, giả vờ nhìn điện thoại, thực ra tâm trí không yên, ánh mắt liên tục bị người trên giường thu hút.

Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, cùng Lâm Khê trải qua quãng đời còn lại có vẻ rất thú vị.

Tại sao anh lại nghĩ vậy?

Phó Kinh Nghiêu ngẩn người.

Lâm Khê kéo chăn trùm đầu, ngủ thẳng đến sáng.

Mơ màng, cô hỏi: "Tiểu Kim, mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rưỡi, em có thể ngủ thêm mười phút."

"Hả?"

Lâm Khê cảm thấy có gì đó không đúng, giọng Tiểu Kim sao lại khác.

Cô bật dậy, ký ức đêm qua ùa về.

Lâm Khê nhìn người đàn ông ở góc phòng, "Phó Kinh Nghiêu, sao anh không gọi tôi?"

Phó Kinh Nghiêu bình thản, "Tối qua công ty có vài việc quan trọng, thấy em ngủ say nên tôi không đánh thức."

Anh vẫn đứng thẳng, mắt nhìn thẳng.

Lâm Khê ngạc nhiên, "Anh đứng cả đêm à?"

Phó Kinh Nghiêu ừ nhẹ, "Lâm Khê, tôi xuống trước."

Anh bước tới cửa, nhẹ nhàng đẩy, cửa mở.

Lâm Khê ngồi trên giường, tim đập mạnh hơn.

Chết tiệt!

Cô không nên để Phó Kinh Nghiêu thức cả đêm!