Chương 8

Chương 8

Đặt cô lên giường anh dặn dò. “Ngủ sớm đi.” Khi anh định xoay người thì cánh tay được Hàm Hi Họa ôm lấy.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh nhỏ giọng. “Em có mua quà cho anh.”

Mày Nam Lãnh nhướng lên, anh sững sờ trân trân nhìn cô. Anh nhớ cô chưa từng tặng anh quà gì, à có một cái vali nhưng đó cũng là cô tiện mua cho mình rồi mua cho anh thôi, không thể nào coi là quà được, đến cả sinh nhật của anh cô còn chẳng để tâm.

Mặc dù rất kỳ lạ vì sự thay đổi trong hôm nay của cô, anh cũng không tránh né đôi bàn tay mềm mại không xương đang nắm lấy tay mình. Chỉ lẳng lặng nhìn đợi cô nói tiếp.

Hàm Hi Họa bị anh chiếu tướng tới mức cả người tê dại, cô vội rụt tay rồi chạy đi ôm cái túi quà cô nói.

“Tặng anh.”

“Tại sao?” Vì uống rượu ở bữa tiệc nên giọng của anh hơi khàn. Nghe càng quyến rũ hơn bình thường.

Hàm Hi Họa siết chặt tay đáp. “Khi sáng… em làm bẩn áo anh.”

Ra là vì chuyện đó, nhưng anh chưa từng trách cô, chắc cô nhóc này nghĩ lung tung mới đi mua áo đền anh đây.

Anh thở dài nhận lấy túi giấy đẹp đẽ đó rồi dặn dò cô. “Tôi nhận, em ngủ đi.”

Lại lần nữa luyến tiếc nhìn anh rời đi, Hàm Hi Họa rất muốn giữ anh lại. Cô muốn ôm anh, muốn… hôn anh nhưng vẫn còn quá sớm đi.

Nếu cô đột ngột thay đổi sẽ khiến anh nghi ngờ. Chi bằng cứ từ từ xoa dịu trái tim lạnh băng ấy. Cô nhất định sẽ làm được.

Ngày hôm sau, Hàm Hi Họa dậy sớm hơn bình thường, cô xuống dưới tự làm đồ ăn sáng cho Nam Lãnh và cho bản thân mặc kệ dì Mân có đuổi thế nào cũng không đi.

“Phu nhân làm được không?”

Trên mặt dì Mân hiện rõ hai chữ “không tin”, Hàm Hi Họa sầm mặt mặc kệ bà.

Cô đúng là không có năng khiếu trong chuyện bếp núc nhưng sau những năm lăn lộn trên con tàu kia cũng tự học nấu được vài món ăn Tây.

Cô làm hai phần bít tết thơm ngon rồi trước sự ngỡ ngàng của dì Mân mỉm cười bê đồ ăn ra bàn.

Vừa lúc Nam Lãnh đang từ cầu thang đi xuống.

Hàm Hi Họa nhìn anh đến lóa mắt. Anh vậy mà mặc ngay áo sơ mi cô vừa tặng hôm qua. Một niềm phấn khởi, hạnh phúc ngập tràn dâng lên. Hai mắt cô cay cay nhớ lại quan hệ thờ ơ, lạnh nhạt của cả hai ở kiếp trước. Cô nhận ra hóa ra cả cô và anh đều chưa từng biết cách yêu thương đối phương, mà tất cả những điều đó đã kéo xa khoảng cách giữa họ. Cuối cùng là đi đến kết cục đường ai nấy đi.

Quá khứ ập đến bất ngờ khiến Hàm Hi Họa hốt hoảng, cô hít một hơi nhìn người đàn ông đang từng bước đến gần mình.

Thấy anh đang vén tay áo, cô chủ động đến gần giúp. “Để em.”

Nam Lãnh ngẩn người hai giây rồi ngay sau đó để mặc cho cô vén tay áo sơ mi giúp mình.

“Rất đẹp.” Hàm Hi Họa vén áo xong, tiện thể chỉnh lại cà vạt hơi lệch của anh. Cô không kìm được mà tán thưởng. Chồng của cô quả thật là người đàn ông hoàng kim hiện tại của đất nước mà.

Lúc cô ngẩng mặt nhìn anh một chút chạm phải cặp mắt vẫn còn đọng ý cười kia. Cô khó tin mà không rời mắt khỏi khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, đến khi dì Mân lên tiếng mới phá vỡ sự mập mờ vừa rồi của cả hai.

“Ông chủ, đồ ăn sáng là phu nhân làm.”