Chương 5
Cô từ từ ngước mặt nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, anh trẻ hơn so với lần cuối cô gặp ở kiếp trước. Vẫn lạnh lùng và thâm trầm khó hiểu như vậy nhưng dường như cô không còn sợ anh nữa. Bởi vì những hình ảnh cuối cùng kia, khi thấy anh vì cô mà gϊếŧ người, vì cô mà uống rượu, vì cô mà đau xót. Hàm Hi Họa vẫn là không khống chế được nước mắt.
Cô bất chấp việc anh có yêu hay không yêu và có tình ý với cô tự bao giờ. Cô chỉ muốn ngay lúc này được ôm chặt lấy anh. Và cô đã làm như vậy.
Thân thể người đàn ông cứng đờ. Anh không thể tin cúi đầu dán mắt vào đỉnh đầu cô gái. Phát hiện người cô run rẩy không ngừng, Nam Lãnh cuối cùng cũng hoàn hồn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Đợi khi cô đã ổn định hơn, anh lặp lại câu hỏi ban nãy. “Em có chuyện gì?” Âm thanh không còn như của địa ngục mà có chút dịu nhẹ hơn.
Hàm Hi Họa lúc này mới nhận thức được bản thân vừa rồi đã làm gì, nhìn phần áo sơ mi trước ngực anh ướt nhẹp, cô luống cuống rời khỏi người anh, ánh mắt đảo quanh hoàn toàn không dám đối diện với anh. Quan trọng là cô không biết nên giải thích thế nào mới phải. Tự nhiên khóc như điên rồi nhào vào ôm người ta, đã vậy còn làm bẩn áo sơ mi của anh. Đúng là mất mặt mà.
Trước ánh mắt nóng bóng của anh Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, cô lắp bắp giải thích linh tinh: “Em… em nhớ ba mẹ.” Lý do này coi như chấp nhận được đi. Dù sao cũng đã lâu rồi cô không gặp họ.
Mặc dù nguyên nhân cô đưa ra hơi sức sẹo nhưng Nam Lãnh cũng không hỏi cặn kẽ, anh chỉ ừ rồi bế bổng cô ra khỏi phòng tắm.
Hành động của anh quá bất ngờ, Hàm Hi Họa hô lên một tiếng rồi theo phản xạ bám chặt vào cổ anh. Cô vẫn là không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sâu hun hút như đáy vực kia. Cô sợ tâm tư của chính mình sẽ bị anh vạch trần một cách trần trụi.
Nam Lãnh nhẹ nhàng đặt cô nằm lại giường, anh kéo chăn phủ lên người cô. “Em còn sốt, nghỉ ngơi đi.” Nhìn cô hai giây rồi anh xoay người rời đi.
Ngắm bóng lưng người đàn ông cho đến khi cánh cửa khép lại, khuôn mặt Hàm Hi Họa vẫn còn nóng bừng. Cô biết không phải vì sốt mới nóng mà vì đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Lãnh mới nóng lên.
Sau một trận khóc vì quá vui mừng Hàm Hi Họa cũng hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô chắc chắn mình đã sống lại thời điểm bốn năm trước.
Trận sốt này cô thoang thoảng có chút ấn tượng, nhưng khi đó cô bị sốt đến mê man nên không biết người chăm sóc mình rốt cuộc chỉ có dì Mân hay có cả Nam Lãnh.
Kiếp trước đương nhiên cô chưa từng nghĩ đến khả năng anh lo lắng cho mình, vì sáng hôm sau khi tỉnh lại cô thấy hình ảnh anh cùng với cô minh tinh nào đó nổi bần bật trên tạp chí giải trí. Cô tức điên lên rồi xé nát tờ báo đó.
Nhưng kiếp này, khi biết được anh hình như không có ghét mình, Hàm Hi Họa lại ngờ vực. Cô không dám chắc hiện tại liệu anh đã thích cô chưa.
Suy ngẫm một lúc chỉ thấy đầu óc đau hơn, cô ăn bát cháo dì Mân đã hâm lại rồi ngủ thϊếp đi.
Phải lấy lại sức khỏe và tinh thần đã rồi tính tiếp.
Ngủ đến tận ba giờ chiều Hàm Hi Họa cũng lờ mờ thức dậy.
Khi sáng cô còn chưa tiếp nhận việc bản thân đã sống lại nên không quan sát căn phòng trong quá khứ. Hiện tại khi nhìn rõ từng vật dụng ở đây Hàm Hi Họa nở một nụ cười hạnh phúc.