Chương 233

Chương 233

Những thứ có thể đốt để tạo khói cũng không có bao nhiêu, bọn họ không thể liều mạng mang tất cả chăn ga gối đi đốt được, nhiệt độ trên biển về đêm xuống thấp, lại đang rơi vào thời tiết về cuối năm nên càng lạnh hơn khi đêm đến. Ít nhất phải đảm bảo không để bị chết cóng, như vậy thì quả thật bỏ mạng quá phí phạm.

Thẩm Thiếu Hàng và Ngô Á Chi tìm đâu ra cái máy chơi game mang vào, tiết là… hết pin.

“Hai người đem cái đó tới đây có tác dụng gì chứ?” Lý Thiên ban đầu còn hào hứng vì tưởng cái máy này chơi được, ít ra có cái để giải sầu buồn chán, thật sự không có công nghệ là một cái gì đó quá kinh khủng. Làm sao anh ta có thể chịu đựng nổi trong vòng một tuần hoặc lâu hơn thế mà không có internet. Điên mất.

Thẩm Thiếu Hàng hừ hừ với anh ta chẳng thèm đáp lại, Ngô Á Chi vẫn cầm cái máy chơi game trong tay. Cô nhíu mày thoáng qua Nam Lãnh. “Anh ấy bảo có gì cũng phải mang về mà.” Cô ta nói.

Lý Thiên đương nhiên nhớ mấy lời Nam Lãnh dặn dò, nhưng cũng cần biết cách chọn lọc vật có ích với không có ích chứ.

Nam Lãnh quan sát vài thứ mọi người tìm được, nghe thoáng qua đoạn hội thoại của bọn họ anh hấc cằm với Ngô Á Chi. “Cứ mang hết về đây.”

Ngô Á Chi cười cười trừng mắt với Lý Thiên rồi đưa cái máy chơi game cho Nam Lãnh xem qua.

“Anh thấy nó có thể dùng để làm gì?” Anh đưa cái máy chuyển sang cho Hàn Dĩ Ngôn, trước đó chỉ nhìn nó vài giây.

Hàn Dĩ Ngôn cầm lấy, cũng tương tự như Nam Lãnh ngắm nó trong chớp nhoáng rồi vứt vào người Lý Thiên.

Anh ta hết hồn theo phản xạ chụp lấy cái máy. “Gì chứ?” Có chút bất mãn bởi hành động của Hàn Dĩ Ngôn.

Nam Lãnh thay Hàn Dĩ Ngôn nói. “Sáng mai đem nó ra phơi dưới ánh nắng mặt trời.” Lời anh vừa dứt mọi người đồng loạt ồ lên. Hóa ra là có ích thật. Thì ra máy chơi game này dùng pin năng lượng mặt trời.

Vẫn là hai người đàn ông có chỉ số IQ ngất ngưỡng kia khiến người ta khâm phục. Nghĩ xem một người đến cả tiếng Ả Rập cũng thông thạo, người kia thì trả lời về súng ống như thần. Được rồi, dân thường bọn họ không thể nào so với hai vị phật gia này.

Đường Tuyết thấy Hàn Dĩ Ngôn bắt đầu ho khi nhiệt độ giảm xuống, cô ta lo lắng đến bên cạnh anh. “Anh về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hàn Dĩ Ngôn lắc đầu lại ho khan, Nam Lãnh liếc mắt nhìn anh ta một cái. Môi mím thành một đường khi định lên tiếng thì Ngô Á Chi lên tiếng.

“Sao tôi cảm thấy đồ ăn ít đi thì phải?”

Quả nhiên câu nói này thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

“Ý cô là sao?” Hàm Hi Họa đến chỗ bàn bày đồ ăn hỏi cô ta.

Ngô Á Chi cắn môi, cô ta thành thật nói: “Tôi có thể chắc chắn, số đồ ăn của hiện tại và lúc đầu có sự chênh lệch.” Thật ra vì trước đó trong số đồ ăn này có một hộp socola thuộc nhãn hiệu cô ta thích nên cô ta rất ấn tượng. Nhưng vừa rồi vô ý phát hiện hộp socola đó đã không còn. Điều này chứng minh gì đây, chắc chắn có kẻ tham lam đã lén lút chiếm cho riêng mình.

Hứa Ngạn Thâm chửi “f*ck” một tiếng. “Còn chưa đủ chuyện hay sao hả?” Anh ta lạnh lùng đảo mắt một vòng. Khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt sắc sảo của cô người tình đi cùng, cô ta há miệng lắc lắc đầu. “Không phải em.”

“Tôi nói là cô à.” Anh ta cười giễu cợt.

Cô ta bặm môi không dám thốt ra tiếng nào nữa, lúc này im lặng là cách tốt nhất.