Chương 232
Tạm thời cho hắn thoải mái ngồi trên ngôi vương khinh thường, hưởng lạc, nhưng không lâu đâu, rất nhanh thôi hắn sẽ tự động rời khỏi cái ghế đó và đến cả một cái chết tử tế cũng trở nên xa vời.
Nam Lãnh anh xưa giờ đều có thù tất báo, xưa kia ba anh và hắn đã làm ra chuyện gì anh chẳng quan trọng.
Dù ba anh từng làm ra nhiều chuyện chẳng thấu nổi trong quá khứ nhưng với tư cách là con trai cùng ông gắn bó mấy chục năm, anh cũng hiểu một phần con người ông, hắn ta chắc chắn cũng đã làm chuyện gì đó cực kỳ xấu xa với ba anh hoặc thậm chí là cả Nam gia nên ba anh đã phản kích, hắn thua và đâm ra hận ngược lại.
Tại sao hắn đợi đến hôm nay mới đánh lên người Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn, có lẽ đến hiện tại hắn đã đủ thực lực để chiến đấu.
Nam Lãnh chia ra một nhóm hai người, có một lợi thế là nam đông hơn nữ rất thuận lợi trong việc hành động và cũng đảm bảo được an toàn cho phái yếu.
Ăn trưa xong Nam Lãnh dặn mọi người tranh thủ làm việc, đồ ăn cứ để ở đây trước đến chiều rồi chia sau sau đó tập trung quanh bàn để nghe Nam Lãnh phân bổ từng khu vực. Cảm giác như đang trong quân danh thời chiến, bản đồ con tàu chính là bản đồ trận địa còn Nam Lãnh là thống lĩnh – là tướng quân chỉ huy.
Hàm Hi Họa đứng bên cạnh anh, ban đầu cô rất hoang mang, đặc biệt lúc bị bắt cóc, lịch sử từng bị Hạ Nghi Lạp bắt cóc một lần đã để lại ám ảnh tâm lý trong cô, lần nữa lặp lại tuy cô không còn sợ như trước, có lẽ vì cô có linh tính Nam Lãnh sẽ tìm ra và cứu mình hoặc là cô biết anh đang gần mình.
Hay như lúc này cô rõ tất cả bọn họ đều đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu là khi xưa cô đã vô cùng căng thẳng, nhưng cô của lúc này rất bĩnh tĩnh. Cô nghĩ bản thân đã “trưởng thành” đối với kiếp này, cảm giác đó rất tuyệt vời vì đây cũng là điều mà cô không thực hiện được trong quá khứ.
Bên tai vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh, Hàm Hi Họa có thể thấy rõ được tố chất lãnh đạo, tư duy sắc bén của người đứng đầu trong mọi tổ chức mà anh hoạt động. Người đàn ông của cô luôn xuất sắc như vậy, đυ.ng nguy hiểm không mất bĩnh tĩnh, rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh cũng không lo ngại mà lùi bước.
Có lẽ thời khắc cô đâm con dao ấy vào người Hàm Mộc Tâm ở kiếp trước, anh đã ảnh hưởng tới cô từ khi nào, thậm chí khi ấy cô cảm giác anh đang ở trong bóng tối mà cổ vũ mình.
“Họa Họa?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiếng gọi ôn nhu bên tai cuối cùng cũng kéo suy nghĩ lung tung của Hàm Hi Họa về. Cô nhìn anh dạ một tiếng. “Đi thôi anh.”
Nam Lãnh cảm thấy vừa rồi cô nhóc này đã lơ đãng không tập trung nghe anh phân tích tình huống, anh có chút buồn cười. Lại thấy cô như vậy cũng tốt, ít nhất cô không sợ hãi như mấy cô nàng kia, mặt mày sầm xị, người thì tái méc chẳng có chút niềm tin hay tích cực nào. Anh nhìn còn thấy khó chịu nhưng anh chẳng rảnh rỗi đi giảng tâm lý cho bọn họ. Đều đã trưởng thành rồi.
Khi nhìn lại khuôn mặt ửng hồng, sắc thái tươi tắn của vợ yêu, Nam Lãnh nhếch miệng. Người phụ nữ của anh quả nhiên không giống với bất cứ một ai khác trên đời này.
Hơn 5 giờ chiều mọi người lần lượt tập trung tại phòng khách, ai cũng bày ra bộ dáng mệt mỏi ngồi bẹp dí trên ghế.
Không có bất cứ thiết bị vệ tinh hay cái la bàn nào. Nhưng tìm được vài chai sơn màu, có thể dùng nó viết chữ.