Chương 228

Chương 228

Hắn cũng rõ Hàm Hi Họa là điểm yếu của cả hai vì vậy đã cố tình bắt cóc cô nhưng lại không làm tổn thương cô và tất cả mọi người. Chỉ là cái cảm giác bị người ta tính kế, điều khiển thế này rất khó chịu.

Nam Lãnh muốn biết hắn ta đến cùng là ai, hắn và ba anh – Nam Kinh đã có chuyện gì trong quá khứ.

Xoay đi xoay lại vẫn chỉ có thể kết luận hắn ta hận thù Nam Kinh, anh và Hàn Dĩ Ngôn bởi là con của Nam Kinh nên phải thay ông gánh phải những kết cục này.

“Con tàu này lớn quá.” Tóc Nâu – người đàn ông đi cùng bọn Hàn Dĩ Ngôn lên tiếng phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt trong phòng khách. Anh ta không nghĩ tới một chuyến đi chơi lại biến thành chuyến phiêu bạt giữa biển đông thế này.

Tàu đã sớm xuất phát, thuyền trưởng chỉ có một nhiệm vụ là khởi động con tàu này và cho nó di chuyển, còn việc nó đi đâu hay đi theo hướng nào thì ông ta không biết bởi vì không có la bàn hay một thiết bị định vị, thiết bị vệ tinh nào.

Nam Lãnh ngồi trên một cái ghế được lót bông, anh trầm ngâm suy tính một lúc không lâu nói. “Ở đây ai biết vẽ bản đồ?” Anh giải thích. “Là vẽ sơ đồ con tàu này. Nó quá lớn, đương nhiên không thể mang đi so sánh với Titanic. Có bản đồ sẽ dễ dàng hoạt động hơn.” Anh vừa dứt lời thì một cánh tay giơ lên, là anh bạn Hàng Cảnh trong nhóm Nam Lãnh, Nam Lãnh nheo mắt nhìn anh ta. Anh không nhớ được anh ta còn có tài này.

Nam Lãnh không nghĩ nhiều, anh gật đầu. “Vậy cậu chịu trách nhiệm vẽ bản đồ, Thẩm Thiếu Hàng sẽ phụ cậu đi xem xét con tàu này ra sao, vị trí các phòng óc như thế nào. Thẩm Thiếu Hàng rất tốt ở việc quan sát.”

Người nào đó có chút nở mặt nở mày, Thẩm Thiếu Hàng ho một cái gãi gãi mũi. “Đúng vậy, tôi rất giỏi quan sát nhé. Năm xưa còn định thi vào trường cảnh sát đấy.”

Vẫn còn tinh thần đùa giỡn mà. Mọi người lườm anh ta.

Thẩm Thiếu Hàng liền ngậm miệng chờ Nam Lãnh nói rõ kế hoạch.

Nam Lãnh tổng quát những vấn đề hiện tại. “Kẻ ẩn danh cho biết có điện thoại vệ tinh tại con tàu này, việc của chúng ta là phải tìm ra nó sớm nhất có thể để liên hệ với cơ quan đường thủy cầu cứu. Thứ hai liên quan đến lương thực dự trữ, e là chúng chỉ để cho chúng ta một phần lót dạ trong vòng vài ngày. Tí nữa cử hai người đến khu vực bếp kiểm tra, cũng kiểm tra tất cả tủ lạnh trong từng phòng xem còn đồ ăn nào không. Lúc đó sẽ chia đều khẩu phần cho từng người một, việc của mọi người là tiết kiệm. Thứ ba là tìm cách tạo khói, tìm tất cả những gì còn sót lại trên tàu có thể dùng đem ra hết. Thứ tư là điện, không chắc chúng sẽ cho nhiễu điện bất cứ lúc nào hoặc lại gặp sự cố gì đó. Đều nên đề phòng trước. Thứ năm là nhiệt độ về đêm trên biển không cao, tất cả phải biết cách giữ ấm cho mình. Tạm thời như vậy trước. Đầu tiên nghỉ ngơi đã, ai cũng đã mệt rồi.” Anh nói xong cũng không nán lại giây nào, rất dứt khoát đứng dậy xoay người rời đi.

Hàm Hi Họa đang ngủ, Nam Lãnh tắm rửa sau đó leo lên giường ôm bảo bối say giấc, não anh đã căng thẳng một thời gian tuy không lâu nhưng bấy nhiêu đã đủ khiến một người yếu vía ngất xỉu.

Nam Lãnh thức giấc lúc nửa đêm, nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ sáng. Có chút thèm thuốc, định châm một điếu nhưng nghĩ đến vợ nằm bên cạnh, Nam Lãnh mang theo bao thuốc rời khỏi phòng.

Thời tiết những ngày cuối năm đã lạnh hơn không ít, vào một sớm mai gà còn chưa gáy, lạc giữa đại dương mênh mông, cái lạnh càng thêm sâu sắc.

Nam Lãnh đến mũi tàu, ở đó có một khoảng rộng để sinh hoạt. Không nghĩ sẽ gặp Hàn Dĩ Ngôn ở đây nhưng anh cũng không quay về mà từng bước đứng bên cạnh anh ta, một tay đút vào túi quần.

Hàn Dĩ Ngôn chỉ nhàn nhạt lướt qua Nam Lãnh hai giây rồi trở về với biển đen sâu thẳm trước mắt.

“Cô ấy ổn không?” Hàn Dĩ Ngôn là người lên tiếng trước. Và câu đầu tiên lại hỏi về người phụ nữ trong tim cả hai.