Chương 216
Thẩm Thiếu Hàng lại không bắt máy, Hàm Hi Họa không nhịn được mà chửi một câu, lúc này mới nhớ tên đó say tí bỉ rồi.
Hai người vẫn đang đấu tay đôi, Hàm Hi Họa muốn can ngăn nhưng cô không sao xen vào nổi, cùng lúc này điện thoại ai đó trên mặt đất đổ chuông. Đương nhiên hai tên khốn này chẳng quan tâm, Hàm Hi Họa lập tức nhặt lên nhìn. Cô thầm kêu trời một tiếng, là Hứa Ngạn thâm gọi cho Hàn Dĩ Ngôn.
Bên kia Hứa Ngạn Thâm đơ mất vài giây vì người bắt máy là Hàm Hi Họa. Sau khi nghe cô nói hai câu anh lập tức gọi hai tên đi cùng chạy tới.
Lúc tách được hai con sư tử này ra Hàm Hi Họa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn qua hai bọn rồi chẳng thèm nói tiếng nào xoay người rời đi.
“Họa Họa.”
“Hi Họa.”
Nam Lãnh với Hàn Dĩ Ngôn cùng cất tiếng gọi, đến cả chuyện này bây giờ cũng khiến hai người bực bội.
Hứa Ngạn Thâm nhức đầu nhìn khuôn mặt bầm tím hai vị phật gia làm mưa làm gió trong giới tinh anh, hôm nay vì một người phụ nữ mà như hai đứa con trai mới lớn đánh đấm nhau. Mẹ nó, chuyện này còn không phải trò cười cho thiên hạ bàn tán cả năm à.
Đường Tuyết cắn chặt môi, móng tay cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau rát nhưng cô ta chẳng còn cảm giác.
Cuối cùng cô ta hít sâu cùng Hứa Ngạn Thâm đỡ Hàn Dĩ Ngôn về phòng.
Hai bạn trai nào đó định tiến lên giúp Nam Lãnh nhưng anh xua tay lạnh lùng nói. “Không cần.”
Hàn Dĩ Ngôn liếc anh một cái còn chưa thấy xong phun ra một câu. “Đủ cứng.”
Hứa Ngạn Thâm nhìn trời thầm chửi thề, có thể dừng được chưa hả. Ông đây buồn ngủ chết đây này.
Tưởng đâu vậy là kết thúc rồi, nhưng vừa nhấc chân đi được hai bước thì âm thanh lạnh lẽo phía sau vang lên khiến bọn họ đều khựng lại bao gồm Hàn Dĩ Ngôn.
“Họa Họa là giới hạn cuối cùng của tôi. Chỉ cần anh dám chạm vào cô ấy một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ khiến các người đổ máu tanh.” Bỏ lại câu nói như đến từ âm phủ, Nam Lãnh ôm bụng đau nhanh chân đuổi theo vợ yêu.
Anh biết cô đang rất tức giận mà anh càng tức giận đương nhiên là tức giận Hàn Dĩ Ngôn dám cưỡng hôn vợ anh. Mẹ kiếp, chửi vạn câu “Mẹ kiếp” cũng không sao giảm bớt sự bực bội, khó chịu trong lòng.
Bên này Hàm Hi Họa đã về đến phòng khách sạn, cô mím môi cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm.
Đang ngâm trong bồn nước thì loáng thoáng nghe tiếng động bên ngoài, cô biết anh đã về.
Đánh răng, súc miệng kỹ hơn bình thường gấp hai lần mới choàng áo ra khỏi phòng tắm.
“Họa Họa.” Nam Lãnh đợi nửa tiếng đồng hồ, nhiều lần muốn gõ cửa nhưng nghĩ cô còn đang khó chịu nên anh nhịn, đợi rồi lại đợi đến khi nghe tiếng khóa cửa cạch một tiếng.
Anh theo phản xạ đứng dậy khỏi giường đến trước mặt cô, tóc được cô cuốn gọn thành củ tỏi, khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại trắng trẻo không chút son phấn, lại nhìn xuống cánh môi hồng nhuận đang hé mở của cô.
Nam Lãnh liền nhớ đến cảnh tượng Hàn Dĩ Ngôn đè ép cô trên thân cây dừa, lửa giận trong người tức tốc dâng lên ngùn ngụt, anh nghiến răng mặc kệ cô đang khó chịu hay hờn giận. Ôm chặt cô vào l*иg ngực, môi vội vàng tìm kiếm miệng của cô.
Anh hôn rất cuồng bạo, bàn tay không ngừng ve vuốt sau lưng cô. Anh vừa hôn vừa ép cô đi lui về sau cho đến khi cả hai ngã trên chiếc giường to lớn.