Chương 12
Hai tay cô siết chặt, cánh môi bị cắn đến rướm máu. Dù rõ những lời cô ta nói là để khıêυ khí©h mình nhưng lại đều là sự thật.
Ngoài cái khuôn mặt này ra cô còn gì có thể xứng với anh đây.
Có vợ lại như không. Vẫn ra ngoài tìm đàn bà để giải tỏa nhu cầu sinh lý.
Đời trước kết cục của cả hai là ly hôn, đời này cô không muốn. Cô sợ một khi rời khỏi anh những tổn thương kia một lần nữa ập đến rơi vào người cô. Thậm chí không biết chừng còn đáng sợ hơn.
Sau khi ổn định lại tâm trạng Hàm Hi Họa càng quyết tâm thay đổi chính mình.
Cô tuyệt đối không để người đàn ông của mình rơi vào tay kẻ khác. Ít nhất hiện giờ anh vẫn là chồng của cô, cô có quyền hạn của Nam phu nhân và có cơ hội thay đổi cái nhìn của anh dành cho mình. Chỉ cần cô thu lại cái tính tự tôn cao ngất trời lại, quan tâm, chăm sóc anh, làm đúng nghĩa vụ của một người vợ.
Không chắc chắn nhưng cũng vẫn còn cơ hội thay đổi.
Nhìn thời gian đã không còn sớm Hàm Hi Họa thay y phục, trang điểm sơ qua rồi đến địa điểm hẹn mà Nguyễn Trân Châu đã báo.
Hiện tại đang là thời điểm cuối tháng ba nên thời tiết có hơi nóng nực.
Bộ váy màu vàng nhạt không tay của Hàm Hi Họa nhìn qua rất mát mẻ, lúc cô xuất hiện trong quán bar gần như mọi cặp mắt đều dán lên thân thể, khuôn mặt cô.
Hàm Hi Họa không quan tâm mà một đường lên tầng ba. Nguyễn Trân Châu đã nhắn số phòng cho cô biết.
Có điều lúc đẩy cửa bước vào đã chạm phải hai khuôn mặt đáng ghét.
“Cậu đến rồi.” Nguyễn Trân Châu chạy tới kéo tay Hàm Hi Họa ngồi cạnh mình.
Vì có vài người cô không quen nên Nguyễn Trân Châu giới thiệu sơ qua.
Hàm Hi Họa cố tình phớt lờ hai kẻ ti tiện kia, lần lượt gật đầu với những người còn lại.
Không ai không biết chuyện của ba người này nhưng về sau đều cho rằng quan hệ giữa hai chị em cô đã tốt lành trở lại. Đúng là kiếp trước là như vậy, bởi vì cô ngu ngốc bị Hàm Mộc Tâm lợi dụng, lừa dối. Hiện tại đến cả một cái nhìn cô cũng không muốn cho hai kẻ đó.
Ai cũng ngạc nhiên bởi thái độ lạnh nhạt của Hàm Hi Họa với Hàm Mộc Tâm và Đàm Tu Hiên nhưng đối với mấy chuyện tình cảm phức tạp này tốt nhất bọn họ vẫn nên coi như không nhìn thấy, không phát hiện ra gì đi.
Vốn cho rằng có nhiều người nên Hàm Mộc Tâm sẽ đàng hoàng thế quái nào sông muốn lặng mà gió lại không chịu yên. Cô ta cười dịu dàng cầm theo ly rượu đến trước mặt Hàm Hi Họa. “Chị họ, uống với em một ly nào.”
Hàm Hi Hàm nhíu mày hơi khó chịu, nhưng không tiện vạch trần cái dáng vẻ bạch liên hoa của cô ta. Cô không cụng ly mà tự mình uống một ngụm rồi hoàn toàn coi như cô ta không tồn tại.
Ngay lúc cô không để ý, mọi người cũng đang chuyên tâm vào trò chuyện riêng, Hàm Mộc Tâm giả vờ vấp chân rồi ly rượu đỏ vô cùng “trùng hợp” đổ vào người cô ta.
“Á…” Tiếng la này chói tai khiến ai cũng giật mình. Hàm Hi Họa vẫn giữ bộ dáng xem kịch như cũ, cô bắt tréo chân dựa vào sô pha ngước mắt nhìn cô ta khıêυ khí©h.
Hàm Mộc Tâm bắt đầu diễn, cô ta bày ra vẻ uất ức, tủi thân. “Hi Họa, em biết chị vẫn còn giận chuyện em với anh Hiên.” Vừa nói vừa đỏ mắt trông thật đáng thương. “Nhưng bọn em là đôi bên yêu nhau. Chị thừa biết trong tình yêu đâu thể miễn cưỡng. Bọn em chỉ không muốn dối lòng mình cũng không muốn dối chị. Chỉ mong chị hiểu và chúc phúc cho bọn em, em tin chị sẽ sớm tìm được một người khác phù hợp. Em xin chị đấy.”