Hàm Hi Họa ngồi bên cạnh, hai mắt cô đỏ âu nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng tiều tụy trên giường. Người đã từng là chồng của cô, nhưng sau đó cô đã ngu muội mà ép anh phải ly hôn với mình. Cô biết …
Hàm Hi Họa ngồi bên cạnh, hai mắt cô đỏ âu nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng tiều tụy trên giường.
Người đã từng là chồng của cô, nhưng sau đó cô đã ngu muội mà ép anh phải ly hôn với mình.
Cô biết rời xa anh rồi cô sẽ chẳng là gì cả nhưng cô không muốn cam chịu làm một người vợ hờ, hằng ngày đều bị đám tình nhân bên ngoài của anh chọc tức.
Nếu đã vậy thì hà cớ gì phải kéo dài cuộc hôn nhân không có kết cục tốt đẹp này.
Một câu của cô bật ra khỏi miệng đã hoàn toàn đặt dấu chấm cho cuộc hôn nhân của cả hai.
"Tôi ghê tởm mỗi khi gần anh. Từng mùi nước hoa, mùi của những ả đàn bà bên ngoài của anh khiến tôi buồn nôn. Anh đã vậy, tôi cũng tìm lại được người đàn ông tôi yêu. Chúng ta ly hôn đi."
Khi ấy cô không rõ sắc mặt của anh ra sao, có lẽ qua rất lâu, lâu đến mức tưởng rằng anh sẽ không trả lời thì giọng đàn ông trầm khàn, lạnh lẽo vang lên." Được."