Hai người cứ giày vò nhau như vậy đến khi trời sáng, cuố cùng cũng kiệt sức, con chó đen to lớn đè lên người con báo tuyết, hai con dã thú không ai phục ai cùng thè lưỡi thở hổn hển, cũng không ai thốt nổi lên lời nữa.
Phó Ngạn Minh lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần, liên tục đổ mồ hôi, lại chảy ra một lượng lớn dịch thể trong người, nên đôi môi nứt nẻ trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Còn Tần Kiêu lại chảy máu, cậu bị cắn miệng đầy máu, trên cổ đầy vết bầm tím, cậu bắn tinh tám chín lần vào lỗ của Alpha trong một đêm, ở nông thôn của cậu người ta nói rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng là máu, vậy máu của cậu sắp bị chảy cạn rồi, tinh hoàn dường như cũng xẹp cả xuống.
Tại nơi hai mông dính lấy nhau nhầy nhụa nhớp nháp, dươиɠ ѵậŧ mềm oặt của Tần Kiêu vẫn ngâm trong đường hầm được bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, mặc dù dươиɠ ѵậŧ của cậu đang trong trạng thái mềm nhũn những cũng to đến nổi đủ để lấp đầy nửa cái lỗ của Phó Ngạn Minh
Không khí lúc này hài hòa lạ thường, hơi giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thiện ác không đội trời chung, đánh xong một trận tơi bời lại phát hiện võ công tương xứng, lại chung chí hướng, có ý muốn biến hận thù thành yêu thương.
Nằm một lúc Phó Ngạn Minh mới hồi phục được chút sức lực, cổ họng và dạ dày như phải bỏng, vừa đói vừa khát, Phó Ngạn Minh cau mày, khàn giọng nói: “Nước.”
Tần Kiêu miễn cưỡng rút dươиɠ ѵậŧ cạn kiệt của mình ra, tuân lệnh ông chủ, hai chân yếu ớt rời khỏi người giám đốc Phó để đi lấy nước cho hắn.
Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cậu nhìn vào gương, ôi chao, gương mặt vô cùng thê thảm, người đàn ông đẹp trai tràn đầy sức sống đã biến thành một con cóc khô, mẹ cậu mà nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu nhất định sẽ không nhận ra mất.
Cậu đưa cốc nước cho giám đốc Phó đang ngồi nửa người dậy, nhưng hắn lại không đón lấy, cau mày nhìn cốc nước. Tần Kiêu rất bình tĩnh giải thích: “Uống chút sữa cho ấm bụng trước đã.”
“Miệng cốc có cái gì màu đen vậy, bẩn thế?” Trong đáy mắt hắn hiện lên một tia chán ghét, toàn thân Alpha tản ra không khí lạnh lẽo.
Hắn còn không tự nhìn lại thân thể đầy bụi bặm lăn lộn trên mặt đất của mình đi, trên má còn có hai vệt bẩn. Nhưng Tần Kiêu cũng không thèm nói hắn, thu tay về đi ra ngoài tìm một cái cốc sạch lấy nước cho ông chủ lại lên cơn của mình.
Lúc cậu bước vào lần nữa, Phó Ngạn Minh đã đứng dậy từ dưới đất lên, mặc dù trên người hắn chẳng có gì, nhưng tư thế lại giống một cây tre hiên ngang không thể bẻ gãy, nhưng dịch trắng vẫn liên tục rớt xuống giữa hai chân, dáng vẻ lạnh lẽo cấm dục bị tổn hại nghiên trọng, từ đó lại toát ra một dáng vẻ lẳиɠ ɭơ quyến rũ.
Lúc làʍ t̠ìиɦ cậu chỉ hận không cᏂị©Ꮒ chết người ta, nhưng bây giờ đối mặt với dáng vẻ bình tĩnh của đối phương, người đàn ông mặt dày thô kệch lại cảm thấy ngại ngùng vô cớ.
Có thể thấy Phó Ngạn Minh thực sự rất khát, hắn cầm lấy cốc hấp tấp uống, vài giọt sữa trắng rơi xuống từ khóe miệng, nhưng trông hắn vẫn rất tinh tế nho nhá. Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào sườn mặt xinh đẹp bị ánh sáng phủ lên như được mạ vàng của hắn, nhịp tim cậu đột nhiên giống như một con ngựa hoang mất dây cương, giương vó nhảy điên cuồng.
Phó Ngạn Minh uống cạn cốc sữa ấm và hai mươi giây sau, hắn đã ngã xuống đất một cách chính xác như dự đoán.
Tần Kiêu nhanh tay đỡ được hắn, nhưng bị sức nặng cơ thể đã ngất đi đè lên suýt đứng không vững, cậu lùi lại hai bước, nhẹ nhàng đặt người đàn ông đang hôn mê lên giường.
Lúc Phó Ngạn Minh tỉnh lại lần nữa, đầu óc váng vất buồn nôn. Liều lượng Tần Kiêu cho vào sữa quá mạnh, khiến cho cơ thể khỏe mạnh như Alpha hôn mê phải hai tiếng mới tỉnh lại.
Có một câu nói rất thích hợp để kiểm nghiệm trên người hai bọn họ: “Hèn hạ là tấm vé thông hành cho kẻ hèn hạ, còn cao thượng là tấm bia mộ cho chính kẻ cao thượng.”