- Bao lâu rồi!
Thanh âm bình thản, nhẹ nhàng, phiêu đãng theo gió, thân thiết giống như người yêu, đầu gối tay ấp, thủ thỉ bên tai.
Phía sau Vấn Kiếm Sơn.
Nơi quy túc của tất cả các trưởng lão, đệ tử hạch tâm, truyền nhân trực hệ Lâm môn Kiếm tông.
Giờ phút này, một người thanh niên ngồi trên đám cỏ xanh, hơi tựa đầu vào một tấm bia màu xanh ngọc, sắc mặt ôn nhu tường hòa.
Gò núi phía sau lưng, đám lá rụng bị gió cuốn lên, xào xạc bay giữa hư không, cuối cùng trôi về nơi xa.
Thỉnh thoảng, bên cạnh những khe nhỏ dọc con đường đá có thể thấy những đóa hoa lan trắng như tuyết, ngoan cường sinh trưởng, đua nhau khoe sắc, tràn ngập khát vọng cùng quyến luyến với sinh mệnh.
Tân sinh!
Một khu mộ địa, khắp nơi nhuộm thuần một màu trắng hoa lan, giống như một bức tranh bừng bừng mĩ lệ.
- Bao lâu rồi?
Người thanh niên tựa đầu vào bia mộ, nhẹ nhàng hỏi, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết lâu ngày mới gặp lại. Mặc cho khung cảnh xung quanh, hắn dường như không hề cảm thấy chút xa lạ nào.
Thật giống như... Bản thân hắn nên thuộc về nơi này.
Thuộc về khu mộ này.
- Hẳn là đã 6 năm rồi!
Hắn tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt mang theo nét mỉm cười.
- Cụ thể, hẳn là 2269 ngày.
Ánh mắt hắn nhìn về phía mộ bia đầy dịu dàng.
- Nàng nói, ta nhớ có đúng hay không, Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt.
Trên tấm bia có khắc một dòng chữ nhỏ.
- Ái nữ Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ!
Phía dưới, còn có tên người lập.
Không phải ai khác, chính là tông chủ đương nhiệm của Lâm môn Kiếm tông cũng là người sắp truyền lại chức vị cho Long Tấn Vân, bán thần Lâm Húc Nhật.
- Ha ha, không trả lời ta sao, vậy là đồng ý rồi hả? Ha ha, nha đầu này, nàng vẫn chẳng có chủ kiến gì cả!
Người thanh niên mỉm cười, nụ cười tràn ngập dịu dàng.
Chỉ là, dường như vẻ dịu dàng đó không thể che dấu nổi sự thống khổ đằng sau nó.
- Tiểu Nguyệt, nàng biết không? Sáu năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Người thanh niên nói xong, tiên tay vứt thanh bội kiếm màu ám hồng sang bên cạnh, giống như là vứt một món đồ không hề để tâm tới.
Nếu như lúc này, vị đệ tử ngoại môn đứng trước 10 của Lâm môn Kiếm tông Nghiễm Hàn Yên kia có mặt ở nơi này, tuyệt đối sẽ nhận ra, thanh kiếm kia chính là thứ khiến cho vị võ giả cao giai Tư Thất Tinh tan thành mây khói trong nháy mắt, thanh kiếm kinh khủng tên Chí tôn Ma kiếm.
Mà người thanh niên trước mặt, không ai khác chính là chủ nhân của Chí tôn Ma kiếm, Huyền Thiên Tông.
- Ta đoạt được một thanh kiếm, một thanh kiếm ngay cả ta cũng không biết, rốt cục là tốt hay xấu, đúng hay sai.
Huyền Thiên Tông thì thào, nhẹ nhàng đưa tay lau đi vệt bụi trên bia mộ, thần sắc dịu dàng.
- Bất quá ta tin tưởng, chắc là điềm xấu. Người giao thanh kiếm này cho ta, căn bản là không an tâm.
- Phù.
Sau khi lau sạch mộ bia, Huyền Thiên Tông hơi điều chỉnh lại tư thế, tựa lưng vào tấm bia. Cảm giác này giống như là hắn và người yêu đang tựa lưng vào nhau ngắm nhìn bầu trời trong xanh giữa một biển lan trắng.
Một đời cứ như vậy, chớp mắt đã trôi qua.
- Nhưng điều đó cũng không quan trọng. Đúng thì sao, sai thì sao, chỉ cần ta cảm thấy là đúng, cho dù sai cũng là đúng, chỉ cần ta cảm thấy là sai, cho dù đúng cũng là sai, chẳng phải sao?
Nói đến đây, Huyền Thiên Tông ngừng lại.
Khi hắn ngừng lại, dường như khắp thiên địa đều rơi vào yên tĩnh.
- Duy chỉ tiếc nuối một điều, nếu nắm trong tay thanh kiếm này trong lòng không thể có oán hận, không thể có sợ hãi, không thể có phẫn nộ, không thể sinh ra tham lam, du͙© vọиɠ. Nếu không sẽ trở thành kiếm nô của nó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Được rồi, Tiểu Nguyệt, nàng biết mà, ta vẫn muốn làm một người tốt. Cho dù là hồi đó đi Thánh Ma điện nằm vùng, làm việc chuyện thương thiên hại lý, nhưng mà thâm tâm ta luôn muốn quay trở về Lâm môn Kiếm tông trừ ma vệ đạo. Sở dĩ cầm thanh kiếm này, chỉ là ta muốn tự giám sát bản thân, nàng không nên lo lắng.
Huyền Thiên Tông nói, khuôn mặt vẫn mỉm cười.
Nhưng mà...
Một phút sau đó, nụ cười trên khuôn mặt của hắn chợt tắt...
Trong phút chốc, ánh mắt hắn trở lên băng lãnh, lạnh lùng.
- Nhưng mà
- Căm hận...
Huyền Thiên Tông bình tĩnh nói, nhưng mà giọng điệu của hắn khiến cho ngời nghe phải rùng mình sởn gai ốc.
Huyền Thiên Tông ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là bầu trời trong vắt.
- Hận!
Bỗng nhiên, hắn vươn tay hung hăng nắm lại, dường như muốn bóp cả chư thiên vạn vật, cả trời đất này thành mạt phấn.
Ông ông!
Chí tôn Ma kiếm vốn bị hắn tiện tay vứt ở một bên đột nhiên chấn động, vang lên từng đợt âm thanh u u.
- Mối thù Tần Nhu chết oan, mối thù thân bại danh liệt, mối thù Huyền Thiên Tông diệt môn, mối thù sư tôn chết thảm trong tay, mối thù bị Lâm môn Kiếm tông vứt bỏ trên đỉnh thánh phong, mối thù cửu tử nhất sinh trong Luyện ngục U cốc, mối thù phải trấn áp Chí tôn Ma kiếm phát cuồng! Cùng với....
- Thù gϊếŧ vợ!
Nói xong mấy lời này, mặt mày Huyền Thiên Tông đã mang theo chút dữ tợn.
Mà cạnh đó, Chí tôn Ma kiếm chấn động càng thêm mạnh mẽ. Ngọn lửa tăm tối màu ám hồng tràn ra từ trên thân kiếm giống như muốn thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt hư không.
Két két!
Bỗng nhiên Huyền Thiên Tông phất tay, dòng chữ ái nữ Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ trên tấm bia bị lau đi sạch sẽ.
Rất nhanh một dòng chữ nhỏ khác hiện lên.
Ái thê Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ!
Mà người lập cũng biến thành hai chữ Phó Hành.