Trong phòng Vũ Hóa Điền cẩn thận nghiên cứu Huyết Ảnh Thần Công, cũng không khỏi cảm khái thở dài nói: “Trong thời đại cao thủ tiên thiên tuyệt tích, Huyết Ảnh Thần Công lấy kiếm chủ đạo, vì võ giả chỉ ra một con đường sáng. Thánh Tông tổ sư thật sự là người có đại trí tuệ. Để cho ngàn vạn võ giả thấy được hy vọng đột phá, dù là không hợp chính đạo, nhưng là đối với võ giả mà nói, công đức vô lượng.”
Mã Tiến Lương cùng Đàm Lỗ Tử cũng dựa theo lộ tuyến hành công của Huyết Ảnh Thần Công, chuyển hóa nội lực bản thân thành Huyết Ảnh chân khí. Tuy sản lượng chân khí giảm xuống nhưng chất lượng lại tăng vọt. Ngắn ngủn mấy canh giờ, chiến lực tối thiểu được đề cao ba thành. Huyết Ảnh Thần Công cũng đạt đến tầng thứ tư. Còn muốn tiếp tục đột phá phải mượn nhờ gϊếŧ chóc ma luyện đạo tâm, dùng máu tươi đến luyện công mới có thể lần nữa đột phá. Hai người một trước một sau đứng dậy. Ánh mắt thần quang rạng rỡ. Hai người sau đó một tả một hữu đứng ở bên cạnh Vũ Hóa Điền, bắt đầu vì Vũ Hóa Điền hộ pháp.
Vũ Hóa Điền chứng kiến sự biến hóa của hai người, cũng không chần chờ nữa. Lúc này bắt đầu tu luyện Huyết Ảnh Thần Công.
Đám người Phong Lý Đao công lực còn thấp, cho nên tu luyện Huyết Ảnh Thần Công tốc độ rất nhanh! Chỉ có Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường đạt đến tầng thứ ba, còn chưởng quầy khách điếm mấy người cũng chỉ là vừa mới rảo bước tiến lên tầng thứ hai. Mấy người thảo luận kịch liệt hành công yếu quyết Huyết Ảnh Thần Công. Chứng kiến chính mình công lực tăng trưởng, bọn hắn không thể chờ đợi được nghĩ đến sớm ngày đi theo Lâm Hàn tiến về trước biên quan. Chém gϊếŧ thống khoái! !
Lúc này Lâm Hàn ở trong phòng đã không thể chờ đợi được diễn luyện Huyễn Ma thân pháp. Chỉ thấy không gian nhỏ hẹp trong phòng, thân ảnh Lâm Hàn phảng phất không chỗ nào không có, thân ảnh mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện. Nếu như ngoại nhân nhìn thấy, tất sẽ sợ hãi thán phục.
Chỉ thấy phảng phất như có năm sáu Lâm Hàn đang không ngừng di chuyển trong phòng. Trong nháy mắt, Lâm Hàn thu công đứng dậy. Ảo ảnh cũng nhao nhao biến mất.
Lúc này, ba người Triệu Hoài An đứng tại lầu một khách điếm nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến sa mạc bên ngoài sắc trời đã tối. Gió bắt đầu nổi lên.
Triệu Hoài An hướng lên lầu hai la lớn: "Bão cát đã tới".
“Hắc Sa bạo đã đến! ! !” Đội hắc y cung thủ Vũ Hóa Điền thu xếp hạ trại bên ngoài khách điếm cũng vọt vào, hướng Vũ Hóa Điền ba người cảnh báo.
Lâm Hàn vận khí, thân hình khẽ động, người đã xuất hiện trước mặt Triệu Hoài An. Triệu Hoài An lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới thân pháp Lâm Hàn quỷ dị khó lường như vậy. Trong nháy mắt đã đến trước mặt mình.
Lúc này đám người Phong Lý Đao cùng Vũ Hóa Điền cũng đi tới. Lúc này là giữa trưa, thế nhưng bên ngoài khách điếm, sắc trời tối đen như mực. Gió càng lúc càng lớn. Nơi xa Hắc Sa bạo cũng dần dần thành hình. Vòi rồng vẫn còn đang tích tụ năng lượng, nhưng đã chậm rãi di động.
Chưởng quầy lập tức tiến lên, hướng Lâm Hàn ôm quyền nói: “Môn chủ, Hắc Sa bạo sắp thành hình, đây là thiên địa chi uy, người phàm không thể ngăn cản. Mời cùng bọn ta tiến vào mật đạo khách điếm ẩn núp.
Lâm Hàn nhẹ gật đầu, chính mình vừa đạt được Huyễn Ma thân pháp, nhưng cũng tránh không khỏi cuồng phong gào thét, thiên địa chi uy.
Hắn quay đầu nói với Vũ Hóa Điền: “Vũ trưởng lão, ngươi cho người lập tức thu thập nước cùng lương khô, chuẩn bị tiến vào mật đạo tránh né.”
Mã Tiến Lương không đợi Vũ Hóa Điền phân phó, đã cùng Đàm Lỗ Tử tiến đến truyền lệnh.
“Mã lão tam (chưởng quầy khách điếm, không biết tính danh, tùy ý biên một cái), các ngươi lập tức đi chuẩn bị lương khô cùng nước sạch, tốc độ phải nhanh, bằng không thì bão tới sẽ không kịp.”
Mọi người nhao nhao bắt đầu hành động.
Lâm Hàn nhìn Hắc Sa bạo phía ngoài đang không ngừng tăng cường, mắt thường có thể thấy một vòi rồng cực lớn xuất hiện.
Vòng xoáy cực lớn đang cắn nuốt hết thảy mọi thứ chung quanh, cát vàng theo vòng xoáy tùy ý bay loạn. Lúc này đội hắc y cung thủ cũng mang theo lương khô tiến vào khách điếm. Mã lão tam không biết từ chỗ nào mở ra cơ quan, chỉ thấy ở góc đại sảnh lập tức xuất hiện một cửa ngầm, tất cả mọi người bắt đầu theo Mã lão tam đi vào.
Vòi rồng rất nhanh di động tới, những nơi đi qua, bất kể là vật gì, đều bị vòi rồng thu nạp.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là cát vàng, dù sao đây là sa mạc, không có những công trình kiến trúc thứ khác. Ngoại trừ duy nhất một tòa Long Môn khách điếm dưới cuồng phong đã lung lay sắp đổ.
Lúc này uy lực mỗi một hạt cát theo vòi rồng ảnh hưởng, đều sẽ không thua một cao thủ đứng đầu vung ra ám khí. Khi cửa vừa đóng lại, Hắc Sa bạo như chậm mà nhanh di động đến khách điếm.
Chỉ thấy Long Môn khách điếm dưới cuồng phong, như là gỗ xếp bình thường, nhao nhao vỡ vụn, bị vòi rồng cuốn vào không trung, từng tấm ván gỗ của khách điếm không ngừng bị vòi rồng kéo lấy. Theo vòi rồng không ngừng xoay tròn, hết thảy đồ vật bị hút vào không trung.
Lúc này, mọi người bên trong đều yên lặng chờ đợi Hắc Sa Bạo chấm dứt, Lâm Hàn cũng để cho Phong Lý Đao đem sự tình bảo tàng nói cho đám người Vũ Hóa Điền, dù sao việc này cũng không thể gạt được. Hơn nữa cũng cần bọn người Vũ Hóa Điền trợ giúp.
Rất nhanh, thanh âm bão cát phía ngoài dần dần nhỏ xuống. Phong Lý Đao cùng Mã lão tam hai người thông qua ám lỗ cũng nhìn thấy bên ngoài bão cát dần dần yên tĩnh. Mặt trời cũng lại xuất hiện, chiếu rọi sa mạc màu vàng kim óng ánh. Độ ấm cực nhanh kéo đến.
Phong Lý Đao cùng Mã lão tam mở ra cửa mật đạo chui ra ngoài.
“Mọi người nhanh mau ra đây xem!”
Lâm Hàn cũng nghe Phong Lý Đao vui mừng gọi, mang theo mọi người từ trong địa đạo, chui ra. Chỉ thấy khách điếm đã biến mất không thấy. Tại vị trí khách điếm bao trùm một tầng cát vàng dày đặc, Hắc Sa Bạo xóa đi hết thảy dấu vết khách điếm tồn tại. Nếu như không phải mọi người từ trong mật đạo đi ra. Tuyệt đối sẽ không biết rõ, nơi đây đã từng có một cái khách điếm.
"Xem kìa! "
Phong Lý Đao một câu trực tiếp đem ánh mắt mọi người hấp dẫn.
"Bảo tàng xuất hiện! "
Theo bão cát triệt để biến mất, tầm mắt rõ ràng, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một tòa cung thành cổ xưa, khí thế tràn đầy. Mặt trời chiếu rọi xuống, diệp diệp sinh huy. Đúng là cổ hoàng cung Tây Hạ đã từng bị chôn vùi dưới cát vàng.
Kỳ thật không cần Phong Lý Đao chỉ rõ phương hướng, những người khác cũng thấy được chỗ này, cung thành lóe lên kim quang, hết sức xa hoa! !
Mọi người đều là người có công phu, nhao nhao vận khí thi triển khinh công, hướng về Tây Hạ hoàng thành cách đó không xa lao đi.
CHÍU...U...U!
Chỉ thấy Lâm Hàn như là có phân thân thuật, quanh thân ảo ảnh nhiều lần thoáng hiện, thân ảnh không ngừng lập loè. Rất nhanh cùng mọi người kéo ra khoảng cách. Chỉ có Vũ Hóa Điền cùng Triệu Hoài An hai người có thể miễn cưỡng theo sau thân ảnh Lâm Hàn.
Hai người cũng thầm giật mình, Lâm Hàn kiếm thuật tu vị cao tuyệt, khinh công rõ ràng cũng là cao siêu như vậy! !
Vũ Hóa Điền trong lòng vui mừng. Thánh Tông kỳ công tuyệt nghệ đa dạng, chính mình là một hộ pháp trưởng lão tất nhiên cũng sẽ tiếp xúc đến. Cho nên tương lai cũng sẽ học được thân pháp của Lâm Hàn.
Cuối cùng đã tới!
Lâm Hàn, Vũ Hóa Điền cùng Triệu Hoài An ba người đứng nhìn cung thành trang nghiêm trước mặt. Theo sát phía sau chính là Mã Tiến Lương, Đàm Lỗ Tử, Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường. Bốn người đứng sau lưng Lâm Hàn. Theo thân pháp chạy đến nơi đây nhìn ra, Phong Lý Đao cùng Cố Thiếu Đường vẫn là yếu hơn Mã Tiến Lương cùng Đàm Lỗ Tử một bậc. Đám người Mã lão tam cùng đội hắc y cung thủ sau đó mới đến.
Phong Lý Đao móc ra địa đồ nhìn một chút, sau đó dẫn mọi người dựa theo tàng bảo đồ chỉ dẫn, hướng về hoàng cung Tây Hạ đi đến. hoàng cung Tây Hạ chôn sâu dưới cát vàng hơn trăm năm, bởi vì sa mạc khô ráo nên phần lớn kiến trúc chủ thể vẫn còn hoàn hảo. Nhất là hoàng cung trước mắt, từ bên ngoài đến xem, có thể là do ánh mặt trời chiếu nên như cũ vẫn sáng chói mắt như vậy. Chẳng qua chỉ có một tầng bụi bám ở bên ngoài. Mọi người đối với hoàng cung Tây Hạ cũng rất là tò mò nhìn, đánh giá chung quanh.
Rất nhanh, dựa vào tàng bảo đồ chỉ thị, mọi người đi tới cửa bảo khố hoàng cung Tây Hạ. Lâm Hàn vì để tránh Hắc sa bạo quay lại vùi lấp mọi người, nên lập tức an bài tiểu nhị Long Môn khách điếm tại đại điện bên ngoài quan sát, nếu như có biến liền lập tức thông báo!
Tất cả mọi người nhìn đại môn bảo khố trước mắt, nguyên lai đại môn bảo khố bị kim toả to lớn khóa lại. Phong Lý Đao vô kế khả thi nhìn cửa đóng trước mắt, không cam lòng nói: “Cái kim toả này trên tàng bảo đồ có ghi lại, đây là lúc trước Tây Hạ Vương tập hợp toàn bộ thợ rèn giỏi của Tây Hạ, lấy thượng đẳng tinh thiết dung hợp với Thiên Ngoại vẫn thạch ngoài ý muốn đoạt được, chế tạo ba tháng mới hoàn thành.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tàng bảo đồ có ghi cái chìa khóa ở đâu không?” Mọi người trong lòng nóng nảy. Mồm năm, miệng mười hỏi!
“Cái chìa khóa một mực được giấu sâu trong vương cung. Ta vốn cho là lúc trước Tây Hạ diệt vong, có lẽ bảo khố đã bị người Mông Cổ lấy đi, xem ra bây giờ, hẳn là người Mông Cổ còn chưa có đánh tới nơi này đã bị hắc phong bạo vùi lấp.” Phong Lý Đao bất đắc dĩ nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta thật vất vả mới tới chỗ này, nhìn Bảo Sơn mà tay không ra về, như vậy sao được?”
Cố Thiếu Đường nói ra một cái chủ ý: “Nếu không chúng ta tách ra đi từng cái đại điện tìm kiếm?”
“Không được!” Phong Lý Đao vội vàng nói: “Thời gian không còn kịp rồi, ba canh giờ sau, Hắc Sa Bạo sẽ lần nữa quay lại. Chúng ta không có thời gian đi tìm chìa khóa.”
Nghe được Phong Lý Đao giải thích, lúc này ngay cả Vũ Hóa Điền bình tĩnh nhất cũng có chút vội vàng.
Lâm Hàn tiến lên một bước, mở miệng nói: “Tránh ra! Để cho ta tới!”
Phong Lý Đao nhìn Lâm Hàn, đoán được ý tưởng Lâm Hàn. Bất đắc dĩ nói: “Lâm tiên sinh, cái kim toả này là dung hợp với Thiên Ngoại vẫn thạch, thần binh lợi khí bình thường không thể cắt được.” Mọi người cũng quay lại nhìn Lâm Hàn.
Chỉ thấy Lâm Hàn mỉm cười, cũng không có phản bác, chẳng qua là ý bảo mọi người tránh ra một không gian. Mọi người thầm nghĩ dù sao hiện tại cũng không có biện pháp, để cho Lâm Hàn thử xem a.
Lâm Hàn đứng trước kim toả, hai mắt khép hờ. Toàn lực vận khởi Huyết Ảnh Thần Công. Chỉ thấy quanh thân Lâm Hàn phiêu khởi từng tia huyết khí, quần áo bắt đầu bành trướng. Tay phải Lâm Hàn nắm chặt chuôi kiếm, đại lượng Huyết Ảnh chân khí dũng mãnh tràn vào Hỏa Lân kiếm.
BOANG...! Lập tức Hỏa Lân kiếm ra vỏ, thân kiếm vốn đỏ bừng, thêm vào đại lượng Huyết Ảnh chân khí dũng mãnh tràn vào, Hỏa Lân kiếm đại phóng hào quang, kiếm quang tản ra sát khí ngập trời. Lâm Hàn lấy tốc độ cực nhanh, chém ra vài kiếm, toàn bộ trảm cùng một cái vị trí của kim toả. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, kim toả đứt thành hai đoạn rơi xuống trước mặt mọi người.