Trong đại điện nghị sự của Thiếu Lâm phương trượng Phương Chính và chưởng môn Võ Đang Xung Hư đang ngồi ở chủ vị, phía dưới là năm vị chưởng môn Ngũ Nhạc Kiếm phái.
"Các vị, Thiếu Lâm của chúng ta gặp đại họa như vậy, cảm tạ các vị đồng đạo không ngại ngàn dặm xa xôi đến tương trợ. Lão nạp thay mặt Thiếu Lâm cảm ơn các vị."
"Không dám, không dám, chúng ta là danh môn chính phái, đồng khí liên chi, Thiếu Lâm bị tà ma ngoại đạo vây công, chúng ta sao có thể không đến?"
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Sáu vị chưởng môn lục đại phái còn lại nghe đại sư Phương Chính nói vậy, cũng vội vàng nịnh bợ lấy lòng. Chỉ có chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, ngồi im lặng, nhìn mọi người biểu diễn.
Trong mắt cũng ẩn chứa một tia khinh thường.
Phi! Thiếu Lâm là cha của ngươi sao? Hăng hái như vậy chạy đến, ta là minh chủ, Ngũ Nhạc Lệnh Kỳ đã phát ra lâu rồi, cũng không thấy các ngươi hăng hái như vậy...
"Hiện nay các cao thủ tà ma hai đạo tụ tập ở Thiếu Thất Sơn của chúng ta, các loại thủ đoạn hèn hạ nối liền không dứt, lão nạp cũng không còn cách nào, còn mong các vị chưởng môn có thể chung sức đồng lòng, giải cứu Thiếu Lâm khỏi nguy cơ."
Phương Chính nhìn thái độ của mọi người, mặt mũi hiền lành chắp tay trước ngực, mỉm cười nói.
“Đại sư Phương Chính!”
"Phương diện cao thủ mấy đại môn phái chúng ta hoàn toàn không sợ chút nào những cái tà ma ngoại đạo, nhưng phương diện đệ tử bình thường, vẫn còn kém một bậc. Đặc biệt là những thủ đoạn mưu mẹo nham hiểm, đệ tử của chúng ta cũng khó lòng phòng bị."
"Không biết Phương Chính đại sư có gửi thiệp mời cho Thánh Môn hiện đang nổi lên trên giang hồ hay không?"
Tả Lãnh Thiền nhìn thái độ của Phương Chính, trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Thế nào, chúng ta đến trợ giúp Thiếu Lâm các ngươi, Thiếu Lâm các ngươi còn che giấu? Thiếu Lâm có ba nghìn hòa thượng, đệ tử mấy đại môn phái chúng ta cộng lại còn không bằng đệ tử của Thiếu Lâm.
Bây giờ Thiếu Lâm bị vây công, thế mà còn muốn để đệ tử chúng ta vất vả bồi dưỡng xung phong?
Phái Tung Sơn và Thiếu Lâm đều ở cùng một địa giới Tung Sơn, chỉ chiếm một ngọn núi.
Hành động của hai phái đối với nhau đều rõ như lòng bàn tay.
Ngay khi Thiếu Lâm Tam Lão, ba cao thủ nội tình của Thiếu Lâm xuống núi, Tả Lãnh Thiền đã biết.
Bao gồm cả việc Thiếu Lâm nhận được bí kíp võ công của Thánh Môn do triều đình truyền ra, phái Tung Sơn cũng nhận được tin tức tương tự trong gần như cùng một thời điểm. Thiếu Lâm Tam lão mấy chục năm không ra khỏi Thiếu Lâm tự, giờ đây đột nhiên xuống núi, Tả Lãnh Thiền hoàn toàn hiểu rõ âm mưu của Thiếu Lâm.
Trên thực tế, phái Tung Sơn nhận được triều đình duy trì, cố ý kiềm chế Thiếu Lâm, quái vật khổng lồ này. Phải biết rằng bên cạnh giường nằm, sao cho người khác ngủ ngon?
Trăm ngàn năm qua, trừ phái Tung Sơn, còn có phái nào có thể khai tông lập phái trên địa giới Tung Sơn?
Ngay cả những kẻ không biết điều, cũng đã sớm bị lũ hòa thượng vũ lực siêu quần của Thiếu Lâm tiêu diệt sạch sẽ, lấy cớ thay trời hành đạo.
Nếu không có đệ nhất thế lực là triều đình duy trì, phái Tung Sơn căn bản không sống tới hiện tại. Do đó, dưới áp lực của triều đình, Thiếu Lâm đối với phái Tung Sơn là nhắm một mắt mở một mắt.
Tuy nhiên, Thiếu Lâm lại âm thầm thực hiền nhiều tiểu động tác, âm thầm duy trì phái Hoa Sơn cùng phái Tung Sơn giao phong đối lập. Chính là muốn mượn dao người để giải quyết mối họa bên mình. Nếu triều đình truy cứu phái Tung Sơn, cũng chỉ gây khó khăn cho phái Hoa Sơn, không thể tìm được nguyên nhân từ Thiếu Lâm.
Trong nguyên tác, tại sao Thiếu Lâm tự đồng ý truyền thụ Dịch Cân Kinh cho Lệnh Hồ Xung? Còn không phải là muốn lôi kéo phái Hoa Sơn để chống lại phái Tung Sơn đang ngày càng lớn mạnh hay sao? Phải biết rằng Dịch Cân Kinh chỉ có các đời phương trượng Thiếu Lâm mới có tư cách tu luyện, ngay cả các đệ tử cùng phái Thiếu Lâm cũng không được học, huống hồ gì Lệnh Hồ Xung, một ngoại nhân?
Nếu tin tưởng từ lời Thiếu Lâm, Lệnh Hồ Xung là hy vọng của chính đạo cùng cái gì người hữu duyên, thì người đó nhất định đầu óc có vấn đề.
Nghe câu hỏi ẩn ý của Tả Lãnh Thiền, sắc mặt Phương Chính bỗng chốc cứng lại, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, nếu Tả Lãnh Thiền không nhìn chằm chằm vào Phương Chính, cũng không thể phát hiện ra sự thay đổi sắc mặt của Phương Chính.
A Di Đà Phật!
"Thiếu Lâm ta vốn không có quan hệ với Thánh Môn, mà còn có mối thù không nhỏ từ thời cuối triều Tùy đầu triều Đường, sao Thiếu Lâm ta dám đến Thánh Môn cầu viện?"
Phương Chính vội vàng chắp tay nói.
"Hừ, lão lừa trọc, mặt ngoài một bộ trách trời thương dân, lén lút mưu mô, tưởng rằng ta không biết ba lão bất tử kia xuống núi làm gì?"
Tả Lãnh Thiền thầm phỉ báng trong lòng.
Thôi phỉ báng thì phỉ báng, việc vẫn phải làm, còn trông cậy vào sức mạnh của các đại môn phái để tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể thành thành thật thật bày mưu tính kế.
Cuối cùng, các chưởng môn phái chính đạo đều thống nhất quyết định tập hợp các cao thủ, tập trung tấn công một vài cao thủ tà đạo hung hãn nhất.
Kế hoạch của Tả Lãnh Thiền quả là vô cùng hiệu quả!
Thực lực phân tán, không có sự chỉ huy thống nhất, các cao thủ tà đạo đã bị bọn người Tả Lãnh Thiền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tiêu diệt ba bốn cao thủ có thực lực hàng đầu. Lúc này, những kẻ này mới phản ứng lại, lặng lẽ tập kết dưới Thiếu Thất sơn để thương lượng đối sách.
"Móa, độc thủ Đinh Ngôn cũng treo rồi?"
"Chưa hết, ngay cả Trình Bất Không của Khắc Thủ Không Gian cũng hoàn toàn thất bại!"
"Lũ lừa trọc vô liêm sỉ này, lại dám dùng chiến thuật chia rẽ từng người?"
Vài cao thủ tà đạo cao thủ nổi danh xôn xao trao đổi tin tức với nhau.
“Được rồi!”
“Cãi cọ cái gì?
Lam Phượng Hoàng của Ngũ Độc Giáo nhìn thấy đám người năm bè bảy mảng, lập tức đứng ra.
“Ồ, Lam Phượng Hoàng, càng ngày càng xinh đẹp a?”
“Cùng ta đi ngắm trăng tối nay a?”
Nhìn thấy Lam Phượng Hoàng xinh đẹp, lập tức có cao thủ tà đạo bắt đầu trêu chọc.
"Được thôi! Vừa hay ta mang theo năm vị Đại Tiên của Ngũ Độc Giáo, tối nay ta sẽ cùng ngươi ngắm trăng thật vui vẻ, ngươi thấy thế nào?"
Nghe lời trêu chọc của cao thủ này, Lam Phượng Hoàng không những không tức giận mà còn mỉm cười, đôi mắt cong cong, tiếu dung xán lạn như hoa nở rộ, nhìn về phía kẻ ngu ngốc này.
Vừa nghe đến năm vị Đại Tiên của Ngũ Độc Giáo, cao thủ tà đạo này lập tức ngượng ngùng cười, liên tục xua tay tỏ ý hẹn lần sau. Năm vị Đại Tiên của Ngũ Độc Giáo, ai trong giới tà ma ngoại đạo mà không biết.
Năm vị Đại Tiên của Ngũ Độc Giáo không phải là người phàm hay thần thánh, mà là năm loại sinh vật kịch độc được Ngũ Độc Giáo trải qua bí pháp chăn nuôi và cho ăn chất kịch độc mỗi ngày.
Theo thứ tự cóc, rết, bọ cạp, rắn độc và thằn lằn.
"Đừng a, ngươi đã mời rồi, bây giờ đổi ý, ta sẽ tức giận đấy!"
Lam Phượng Hoàng thầm nghĩ, hôm nay không cho ngươi chút màu sắc để xem, ngươi sợ là không biết nấm tay của bà đây lợi hại thế nào.
Nói xong, liền muốn tung ra kim xà được nuôi bằng chất độc giấu trong tay áo.
"Được rồi, Lam Phượng Hoàng, hãy dừng tay!"
Ngay khi Lam Phượng Hoàng muốn xuất thủ, bên ngoài lều trại vang lên giọng nói của một người phụ nữ, thanh âm thanh tịnh dễ nghe như hoa lan rừng. Sau khi nghe thấy giọng nói này, Lam Phượng Hoàng lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, thần tình nghiêm túc nghiêng người chào đón người phụ nữ lên tiếng.
Ngay cả những cao thủ tà đạo còn lại, khi nghe thấy giọng nói này, cũng đều đứng dậy.
"Soạt!"
Màn lều bị xốc lên, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen toát lên vẻ uy phong, dẫn theo một người phụ nữ che mặt có thân hình mảnh mai và một người đàn ông đeo đại đao xuất hiện trước mắt mọi người.
Ba người đến không phải ai khác, chính là Nhậm Ngã Hành, Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên vừa trốn thoát khỏi lao tù Mai Trang.