Chương 77: Khổng gia diệt môn 2

Sau khi thông suốt, Phong Lý Đao hớn hở cùng Cố Thiếu Đường bước ra từ hậu đường!

“Lập tức truyền lệnh cho mọi người, thi hành mệnh lệnh của chưởng môn, chiều nay rời khỏi Sơn Đông, tiến đến Ninh Ba, điểm đổ bộ cuối cùng của giặc Oa.

Mặc dù Mã Lão Tam không hiểu nổi thái độ trước sau không đồng nhất của Phong Lý Đao, nhưng vẫn tuân theo ý của hắn, hạ lệnh cho các đệ tử thu dọn đồ đạc, mua sắm những thứ cần thiết.

Vài ngàn đệ tử lập tức liền trong thành tản ra. Sau thời gian dài cùng huyết chiến với giặc Oa, tinh thần căng thẳng của các đệ tử cũng dần dần được thả lỏng.

Phong Lý Đao đã bán hết chiến lợi phẩm thu được trong thời gian qua từ việc tiêu diệt giặc Oa cho các thương gia, số tiền thu được chia đều cho hàng ngàn đệ tử của Thánh Môn. Ngày cuối cùng rồi, hãy để những đệ tử trẻ tuổi chưa thành niên này đi dạo một vòng.

Nếu không, chịu ảnh hưởng của áp lực do việc sát sinh lâu dài, tu hành của họ nhất định sẽ gặp vấn đề!

Quả nhiên, mấy ngàn người động tĩnh thật là quá lớn!

Chẳng bao lâu sau, các thân sĩ trong thành đã nhận được tin tức Thánh Môn sắp rời khỏi Sơn Đông, từng người hớn hở mở tiệc ăn mừng.

Bọn sát thần này nếu không đi, làm sao vui vẻ kiếm tiền được?

Vài thân sĩ dẫn đầu mang theo hậu lễ, thi nhau đến phủ Diễn Thánh để cảm tạ. Mọi người đều nghĩ rằng tấu chương của Diễn Thánh Công đã có hiệu quả, do triều đình gây áp lực nên các đệ tử Thánh Môn này mới phải ra đi.

Họ hoàn toàn không quan tâm đến giặc Oa.

Kỹ năng giỏi nhất của các thân sĩ chính là kiếm chác trong loạn lạc, nếu không có giặc Oa, làm sao họ có thể quang minh chính đại bóc lột đám dân đen?

Khi giặc Oa hoành hành, toàn thành hiệu triệu bách tính xuất tiền xuất lực. Số tiền thu được, thân sĩ và quan lại chia ba bảy, thân sĩ quyên góp được trả lại nguyên vẹn.

Quan lại lấy ba thành, thân sĩ lấy bảy thành.

Giặc Oa đã đi rồi, các lão gia thân sĩ sẽ ăn ai?

Thánh Môn tàn sát đẫm máu, đoạ mất tài lộ của lũ phế vật này, khiến chúng nhảy nhót khắp nơi. Đáng tiếc, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không dám mắng công khai, lỡ đắc tội nặng thì cả nhà gà chó không yên sao?

Bây giờ Vua không ngai của Sơn Đông, Khổng gia ra tay, Thánh Môn đã đi, ai cũng muốn nổ pháo ăn mừng!

Mà vị Diễn Thánh Công đương đại đang nhìn những "đồng đạo" đến cảm ơn một cách mờ mịt, bản thân tuy đã dâng lên vài tấu chương, nhưng đều chưa có hồi âm.

Bản thân đã chuẩn bị phát huy truyền thống quang vinh, quỳ xuống trước Thánh Môn, bây giờ nghe đám người này nói Thánh Môn sắp rời đi, lập tức phát huy diễn xuất khổ tu nhiều năm.

"Các vị, lần này Thánh Môn có thể rời đi, ta đã liên tục dâng lên rất nhiều tấu chương, phủ đệ của các vị đại nhân trong kinh thành, Khổng gia ta cũng đã biếu không ít lễ vật, mới khiến lũ sát tài này rời khỏi Sơn Đông của chúng ta."

Diễn Thánh Công mặt mũi tràn đầy đắng chát nói với mọi người.

Đám thân sĩ đến cũng hiểu ý, thầm nghĩ, đây là chê chúng ta biếu ít quá sao?

Mấy người nhìn nhau, sau đó chắp tay hành lễ Diễn Thánh Công và nói: "Sau này sẽ tất có hiếu kính, vẫn là phải đa tạ Diễn Thánh Công đã bảo vệ bình an cho chúng ta."

Thấy mấy người đã hiểu ý mình, Diễn Thánh Công vẫy tay, hàn huyên một lúc rồi dâng trà tiễn khách.

Vừa bước ra khỏi đại môn Khổng phủ, những thân sĩ vốn dĩ mặt mày hớn hở bỗng chốc trở nên tối sầm lại.

Phi!

"Thật mẹ nó đen tối, mấy người chúng ta tặng lễ, cộng lại hơn năm vạn lạng bạc, mà còn chê ít.

“Còn dám nói là nhà Nho, từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, xem tiền bạc như cặn bã?"

“Đúng vậy!”

"Chúng ta vất vả kiếm được chút tiền từ lũ dân đen, một lần dâng nộp một thành cho họ, thế mà còn muốn nữa."

Vài thân sĩ nhao nhao phụ họa, liền ra đường than khổ.

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Thân sĩ dẫn đầu nhìn phủ đệ Diễn Thánh Công rộng lớn, lộng lẫy phía sau, lập tức ngắt lời tố khổ của mấy thân sĩ.

Ai, chúng ta có lẽ trở về thương lượng một chút đi.

Nói xong cũng mặc kệ mấy người sau lưng, một mình đi trước. Thấy người đứng đầu rời đi, mấy người hai mặt nhìn nhau, rồi thở dài theo sau.

Xế chiều hôm đó, bọ người Phong Lý Đao cùng các đệ tử Thánh Môn rời đi trong thâm âm tiễn đưa của bách tính Sơn Đông.

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Phong Lý Đao nhìn Cố Thiếu Đường đang mặc áo choàng đen, đeo thanh đao của giặc Oa trên lưng và hỏi.

Cố Thiếu Đường cười lạnh lùng, nói: "Đừng lo, đã sắp xếp ổn thỏa, ngôi miếu hoang này bình thường vốn không có ai đến, đã để lại vài đệ tử canh giữ chân núi, đề phòng bất trắc. Những người còn lại đã thay hắc y, có thể lên đường bất cứ lúc nào!"

“Tốt!”

“Rạng sáng lập tức xuất phát!”

Phong Lý Đao nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen, bình tĩnh nói với Cố Thiếu Đường.

Trong thời gian ở Khúc Phụ, Thánh Môn đã nắm rõ hoàn cảnh chung quanh.

Phong Lý Đao dẫn theo hai nghìn đệ tử Thánh Môn, âm thầm lên đường. Dễ dàng tránh được binh si gác cửa thành hời hợt, đến trước cổng phủ Diễn Thánh Công.

Nhìn vào tòa phủ đệ trước mắt, dù là ở đêm khuya, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng xa hoa.

"Bùm!"

Đại môn bằng gỗ màu đỏ đóng chặt của phủ Diễn Thánh Công bị một luồng kiếm khí màu đỏ tươi của Phong Lý Đao chém nát.

"Ai dám ăn gan hùm mật gấu, dám đến phủ Diễn Thánh Công nháo sự?"

Âm thanh to lớn đánh thức những người trong phủ đệ, chỉ thấy hộ vệ đầu lĩnh vừa quát lớn, uy phong lẫm liệt bước ra dưới sự chen chúc của một đám hộ vệ.

"Hả? Tất cả đều là hắc y che mặt."

Hộ vệ đầu lĩnh lập tức run rẩy nhìn những kẻ không mời mà đến này.

Phong Lý Đao vung tay, những người phía sau lập tức cầm Thái đao của giặc Oa, xông lên.

Mắt thấy những người mặc hắc y che kín mặt, cũng không nói lời nào, liền lập tức xuất thủ.

Rõ ràng đây không phải là hiểu lầm, mà là đến để diệt môn.

Hộ vệ đầu lĩnh cũng là một người có võ công không tầm thường, lập tức dẫn theo đám hộ vệ của Khổng gia xông vào những sát thủ trước mặt.

Tuy nhiên, những tên lính chỉ biết bắt nạt dân đen này sao có thể là đối thủ của các đệ tử Thánh Môn đã trải qua núi thây biển máu, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên, những tên lính lần lượt bị cắt cổ, ngã gục xuống đất.

Chỉ có hộ vệ đầu lĩnh chống đỡ được vài chiêu, liền bị Phong Lý Đao chém làm hai nửa.

“Một tên cũng không để lại! “

Phong Lý Đao nhìn những bóng người hoảng loạn chạy trốn trong phủ, sát khí bừng bừng nói với các đệ tử Thánh Môn bên cạnh: "Gϊếŧ!"

"Tuân lệnh!"

Cùng với sự xông vào của hai nghìn đệ tử Thánh Môn, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp phủ Diễn Thánh Công.

Hậu duệ Khổng Tử quỳ gối sống sót hơn nghìn năm đã đón chào một đêm máu tanh nhất.

Sau khi tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi, Phong Lý Đao mới chậm rãi đi tới phủ đệ.

Chỉ thấy phủ đệ vốn xa hoa tráng lệ giờ đây đầy rẫy thi thể của người Khổng gia, máu chảy thành sông. Những đệ tử Thánh Môn đã chiến đấu huyết tinh với giặc Oa này, nào biết thế nào là mềm lòng. Ngay cả chó mèo trong Khổng phủ cũng bị Thánh môn đệ tử, một đao bêu đầu.

Thực sự là chó gà không tha!