Chương 71: Lão lừa trọc giả chết

Không thể không nói, cái áo cà sa của lão lừa trọc Phương Minh này chất lượng thật sự không thể chê. Lấy chỉ lực Niêm Hoa Chỉ của Phương Minh, đừng nói là một bộ y phục, chính là cứng rắn như sơn thạch, đều có thể bị đánh ra một lỗ nhỏ như đầu ngón tay thật sâu.

Phật giáo, Nho giáo và Đạo giáo - Tam đại gia của chính đạo, hòa thượng Phật giáo là thật có tiền a. Nhờ có tượng Phật trong chùa mà tiền bạc cứ chảy vào không ngừng.

Một trận gió nhẹ lướt qua, khe rãnh trên mặt đất bay lên trận trận tro bụi.

Thấy Lâm Hàn tránh thoát được cú đánh lén của mình, Phương Minh biết rằng Lâm Hàn sẽ không thiện tâm đại phát, buông tha mình một ngựa.

Âm thanh "xì xì" đột ngột vang lên bên tai Phương Minh. Hắn vốn đã cẩn thận phòng bị, nội tâm rung lên hồi chuông báo động, không kịp suy nghĩ, lập tức thi triển khinh công rời khỏi chỗ cũ!

Nguy hiểm thật!

Phương Minh nhìn thấy một thanh huyết sắc trường kiếm, mang theo luồng kiếm khí vô cùng lăng lệ, cắm ở chỗ hắn vừa đứng.

Lâm Hàn cũng hiển lộ thân hình, từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đặt chân lên chuôi Hỏa Lân kiếm.

Phương Minh đơn chưởng dựng đứng, nhìn gương mặt đầy sát khí của Lâm Hàn, trong lòng âm thầm kêu khổ, bị thương mà vẫn khó chơi đến vậy. Đúng lúc Phương Minh đang bế tắc, chợt khóe mắt liếc qua nhìn thấy cơ hội, lập tức nảy ra kế hoạch.

Hắn vung một chưởng Thiếu Lâm Ba Nhược chưởng về phía Lâm Hàn, cũng mặc kệ có thể đánh trúng Lâm Hàn hay không, lập tức thi triển khinh công, lao đến trước mặt, muốn thϊếp thân cận chiến.

"Haha! Quả nhiên, ngươi cái lão lừa trọc này, biết ngay ngươi không có thành thật như vậy, còn luyện cả chưởng pháp."

Thấy Phương Minh sử dụng môn võ công trước đây chưa từng hiển lộ, Lâm Hàn bật cười! Chiêu thức bí mật ẩn giấu đã lộ ra thì còn gì là bí mật nữa.

Lâm Hàn thi triển Huyễn Ma Thân Pháp cực nhanh, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng phi thân, rời khỏi Hỏa Lân Kiếm đang đứng, né được chưởng pháp vô danh của Phương Minh.

Hả?

Thấy Phương Minh không đánh trúng mình, bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, Lâm Hàn sinh lòng nghi ngờ, chưa kịp phản ứng.

Liền cảm nhận được tiếng xé gió từ phía sau!

Không ổn! Lâm Hàn vừa muốn thi triển Huyễn Ma Thân Pháp, biến ảo thân hình. Nhưng đã quá muộn!

Chỉ thấy Lâm Hàn hung lệ, toàn thân đột nhiên xuất hiện hộ thể chân khí, huyết quang nồng nặc hiện ra xung quanh, sau lưng cũng hiện ra thái dương của Huyết Ảnh Thần Công chỉ mới đại thành.

Đã tránh không được, cũng ch có th đón đ!

Một bàn tay già nua và thô ráp, mang theo chưởng lực hùng hồn mãnh liệt, đánh vào hộ thể chân khí của Lâm Hàn.

Phốc!

Không hổ là Thiếu Lâm danh xưng về cương mãnh, Đại Lực Kim Cương Chưởng có thể sánh ngang với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang ngày xưa.

Ngay cả chân khí hộ thể do Huyết Ảnh Thần Công đại thành tạo ra cũng chỉ chống đỡ được ba giây, đã bị chưởng lực của Đại Lực Kim Cương Chưởng phá vỡ.

Thân hình Lâm Hàn như viên đạn, bay về phía xa.

Người ra tay không phải ai khác, chính là Phương Đức, đã bị kiếm khí của Lâm Hàn chém đứt một cánh tay cùng phá vỡ Kim Cương Bất Hoại Thần Công.

Khá lắm, chỉ thấy khí sắc của Phương Đức đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù đã mất một cánh tay, nhưng sắc mặt đã không còn vẻ trắng bệch của người sắp chết.

Chỉ trong nháy mắt, tình thế lại một lần nữa đảo ngược.

Hoàng Chung Công và Ngốc Bút Ông vội vàng thi triển khinh công, bay về phía nơi Lâm Hàn rơi xuống.

Vừa đỡ dậy, chưa kịp đứng vững, Lâm Hàn đã ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vàng như giấy, vô cùng khó coi.

Khá lắm!

Mặc dù Lâm Hàn đã vận dụng chân khí hộ thể khi nguy hiểm ập đến, nhưng vẫn bị chưởng lực Đại Lực Kim Cương Chưởng của Phương Đức phá vỡ, đánh trúng chính mình.

Nếu không phải hộ thể chân khí làm suy yếu bớt chín thành lực chưởng của Đại Lực Kim Cương Chưởng của Phương Đức, dù không chết, mình cũng nhất định sẽ bị gãy xương sống và trở thành phế nhân.

Nếu ở trạng thái đỉnh phong, chỉ với một thành chưởng lực còn lại của Đại Lực Kim Cương Chưởng, nhiều nhất cũng chỉ chấn động lục phủ ngũ tạng của mình một chút, sẽ được Huyết Ảnh Chân Khí kéo về vị trí ban đầu.

Nhưng sau khi tung ra luồng kiếm khí bất khả chiến bại đó, không chỉ nội lực tiêu hao rất nhiều mà bản thân cũng bị thương nặng.

Cùng thêm bị lão hòa thượng Phương Đức đánh lén, trúng một chưởng Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chưởng, tổn thương càng thêm tổn thương.

Lâm Hàn nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn hai vị trưởng lão Thiếu Lâm đang đứng song song ở đằng xa.

Không hổ là lão hồ ly, ở mạng nhỏ trước mặt, cái gì giang hồ quy củ đều là hư ảo, lão lừa trọc nằm trên mặt đất giả chết giống như con chó, yên lặng chữa thương.

Lâm Hàn đã rất cẩn thận đề phòng, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã lật thuyền, thiếu chút nữa, bản thân sẽ trở thành những bậc tiền bối phế vật mà hắn từng mỉa mai.

Phương Đức lặng lẽ nhặt thanh Hỏa Lân Kiếm mà Lâm Hàn đánh rơi. Nhìn vào thanh thần binh lợi khí với thân kiếm huyết sắc. Hỏa Lân kiếm mới sinh linh tính trong tay Phương Đức cũng không ngừng rung động, muốn thoát khỏi tay bay đi, phát ra thanh âm kiếm minh thanh thúy.

"Ai! Không nghĩ tới, ba người chúng ta hoành hành giang hồ mấy chục năm, vậy mà lại ăn thiệt thòi lớn như thế trong tay một kẻ tiểu bối, không những ta bị gãy mất cánh tay mà ngay cả sư đệ Phương Thiền cũng chết ngay tại chỗ, ta thật có lỗi với phương trượng”.

Phương Đức nhìn thanh bảo kiếm trong tay, vẻ mặt hối hận nói với Phương Minh.

Sư huynh! Sinh tử có mệnh, người xuất gia chúng ta phải giác ngộ sinh tử, mới có thể đạt đến cảnh giới bỉ ngạn cực lạc mà tổ sư tiền bối đã nói.

Thấy sư huynh Phương Đức hối hận như vậy, Phương Minh vội vàng khuyên giải.

Ba người họ là trụ cột của Thiếu Lâm, nay sư đệ Phương Thiền mạnh nhất đã chết, một khi sư huynh Phương Đức vì cái chết của sư đệ Phương Thiền mà sinh ra tâm ma, thì một thân võ công ngang dọc thiên hạ của sư huynh sẽ tan thành mây khói.

Tâm ma là khắc tinh lớn nhất trên con đường tu hành của Phật giáo và Đạo giáo. Phương Minh không thể không cẩn trọng. Một khi sư huynh Phương Đức cũng gặp vấn đề, đây sẽ là tổn thất mà Thiếu Lâm không thể gánh nổi!

Phải biết, ba người họ là trụ cột lớn nhất của Thiếu Lâm khi đối mặt với: Đại phái đệ nhất thiên hạ Nhật Nguyệt thần giáo. Thiên hạ đệ nhất cao thủ: Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại.

"Ai, ta minh bạch ý ngươi!"

Phương Đức thở dài một tiếng, sau đó quay sang nhìn Lâm Hàn, hai mắt lộ ra hận ý nồng đậm. Nếu tên tiểu bối này thành thành thật thật theo ba người họ đến Thiếu Thất Sơn "làm khách", nhiều nhất cũng chỉ bị giam giữ suốt đời, mà không lo đến tính mạng, thế mà giờ đây mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.

Thấy Phương Đức nhìn mình và những người khác với vẻ mặt hung tợn, Hoàng Chung Công và Trọc Bút Ông nhất thời cũng hoảng hốt.

Không ngờ rằng họ vừa thoát khỏi hang hổ lại vào hang sói.

Sao lại xui xẻo đến thế, giờ đây hai người họ đã gia nhập Thánh Môn, một trưởng lão của Thiếu Lâm đã chết, một người khác bị thương tàn.

Với mối thù hận như vậy, Hoàng Chung Công hoàn toàn không tin rằng những hòa thượng đối diện sẽ tha cho họ.

Tuy nhiên, Giáo chủ Thánh Môn lại bị thương thành như vậy, trong lúc nhất thời, Hoàng Chung Công và Trọc Bút Ông hai người đều rơi vào tình trạng bế tắc.