Chương 62: Thật sự là lão hồ ly

"Tốt! Đã như vậy, môn Tử Hà Thần Công này là võ công đứng đầu trong Hoa Sơn Cửu Công, vậy thì giá cả cũng nên cao hơn một chút."

“Thống khoái! Lâm chưởng môn quả là người nói chuyện sòng phẳng.”

"Ta muốn đổi lấy hai môn Huyết Ảnh Thần Công và Huyết Hà Thần Kiếm Kiếm Pháp đầy đủ của thánh môn. Về tiền tài. . ."

"Ta sẽ thêm cho ngươi 20 vạn lượng bạc trắng, Nhạc chưởng môn, ngươi thấy thế nào?"

Nhìn thấy Nhạc Bất Quần cẩn thận báo giá, Lâm Hàn kém chút liền bật cười.

"Thành giao, Nhạc chưởng môn chờ chút!"

Lâm Hàn lập tức gọi Hoàng Chung Công và Ngốc Bút Ông đang chờ bên ngoài vào, lấy giấy bút, trước mặt Nhạc Bất Quần chép toàn bộ nội dung Huyết Ảnh Thần Công và Huyết Hà Thần Kiếm Kiếm Pháp ra giấy, đưa cho Nhạc Bất Quần.

Bản thân cũng thu lấy mười một bản võ công Hoa Sơn bao gồm cả Tử Hà Thần Công do chưởng môn đích truyền.

Mà Nhạc Bất Quần cũng cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng Huyết Ảnh Thần Công và Huyết Hà Thần Kiếm Kiếm Pháp, sau khi không phát hiện vấn đề gì, liền vui mừng hớn hở, cất giữ hai bản bí kíp võ công được xem là hy vọng quật khởi của Hoa Sơn này.

Đúng vậy, hai quyển bí kíp này hoàn toàn không liên quan gì đến chính đạo, nhưng cái này không trọng yếu, trọng yếu chính là có thể nhanh chóng gia tăng thực lực, đây mới là trọng điểm.

Đông Phương Bất Bại là giáo chủ ma giáo thì sao? Bao nhiêu năm nay, cũng chưa thấy cao thủ đầu sắt nào muốn xông lên Hắc Mộc Nhai để trừ gian diệt bạo, ngay cả Thiếu Lâm Tự và Võ Đang phái, những người đứng đầu chính đạo, cũng chỉ là hô hào khẩu hiệu ngoài miệng mà thôi. . .

Không thấy Võ Đang phái bị Nhật Nguyệt thần giáo đoạt mất Thái Cực Quyền Kinh do tổ sư sáng lập Trương Tam Phong viết tay và Chân Vũ kiếm của chưởng môn Võ Đang mà cũng chẳng dám đi đòi a?

Đây chính là tầm quan trọng của thực lực!

Thấy Nhạc Bất Quần kiểm tra xong, Lâm Hàn tiện tay liền móc ra hai mươi vạn lượng ngân phiếu đặt ở trên bàn.

Quả nhiên là tài đại khí thô a, hai mươi vạn lượng này nói lấy ra liền lấy ra, mắt cũng không chớp lấy một cái. Ngân phiếu trước mặt, Nhạc Bất Quần cũng không khách khí,

Dù sao cũng là do chính mình "đổi" từ "gia sản tổ tiên" của Hoa Sơn, khách sáo cái gì?

Với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, Nhạc Bất Quần vội vàng cất giữ số ngân phiếu khổng lồ, mà phải mất mười mấy năm hành hiệp trượng nghĩa mới kiếm được vào trong ngực.

Khuôn mặt lần nữa khôi phục khí độ của Quân Tử Kiếm, chưởng môn Hoa Sơn phái!

Lâm Hàn vừa định rót trà tiễn khách thì Nhạc Bất Quần lại một lần nữa bày tỏ ý nghĩ của mình.

"Cái gì? Nhạc chưởng môn muốn dẫn dắt đệ tử Hoa Sơn cùng thánh môn đi tiêu diệt giặc Oa?"

Lâm Hàn nhìn vẻ mặt tràn đầy chính khí của Nhạc Bất Quần, nhất thời hoài nghi bản thân có nghe lầm không?

:Đúng vậy!:

"Hoa Sơn phái luôn luôn lấy cứu nguy đỡ khốn, giải cứu thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình. Nhìn thấy các đại môn phái hiện nay, không muốn phát triển chỉ biết tàn nhẫn tranh đấu, Nhạc mỗ cảm giác sâu sắc đau lòng."

"Lâm chưởng môn đã làm gương, vì bách tính thiên hạ mà dẫn dắt đệ tử thánh môn đi khắp nơi thanh trừ Uy hoạn, Nhạc mỗ há có thể không noi theo?"

Lâm Hàn không nói nên lời! Thật sự rất muốn mổ đầu Nhạc Bất Quần ra xem, là bị nước vào hay là ăn nhầm thuốc rồi, ngươi cầm nhầm kịch bản đi. . .

Lâm Hàn đột nhiên nhìn thấy Nhạc Bất Quần liên tục vuốt ve quyển Huyết Ảnh Thần Công và Huyết Hà Thần Kiếm Kiếm Pháp mà mình vừa giao cho ông ta, linh quang chợt lóe, lập tức hiểu được thâm ý của Nhạc Bất Quần.

" Phi! Cái lão hồ ly nhà ngươi, toàn thân đều mọc đầy tâm nhãn, cái lý do đường hoàng như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được."

Thật vô liêm sỉ!

Lâm Hàn chửi thầm trong lòng, một bên hùa theo Nhạc Bất Quần nói: "Nhạc chưởng môn, tình hình của Hoa Sơn phái, ta cũng hiểu rõ một chút. Hiện tại cả phái Hoa Sơn, tính cả ngươi, phu nhân Ninh nữ hiệp và Phong Thanh Dương, tổng cộng cũng không quá hai mươi người?"

"Hay là, đợi tích lũy đủ thực lực rồi hãy ra một phần lực giúp đỡ bách tính Đại Minh?"

"Ai! Lâm môn chủ lời ấy sai rồi!"

"Dù Hoa Sơn phái có sa sút đến đâu, cũng không thể nhẫn tâm nhìn bách tính chịu khổ vì giặc Oa xâm lược. Chỉ cần có thể thanh trừ giặc Oa, cho dù toàn bộ Hoa Sơn phái hy sinh, đó cũng là đáng giá."

Nhìn biểu cảm nhập vai cực độ của Nhạc Bất Quần, Lâm Hàn chỉ cảm thấy đau dạ dày.

Được rồi, lại thêm một kẻ tranh giành cái ăn.

Có thể khiến Hoa Sơn phái vốn đã gần như diệt vong sau kiếm khí chi tranh ổn định cục diện, không triệt để biến thành môn phái tam lưu, thậm chí biến mất khỏi giang hồ, chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, quả nhiên là một lão hồ ly.

Tốt a! Tốt a!

"Nhưng, ta nghe nói minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái, chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền đã phát ra Ngũ Nhạc Lệnh Kỳ, muốn tập hợp sức mạnh của thất đại môn phái, tiến hành tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo."

"Nhạc chưởng môn, ngươi hiện giờ có cơ hội kia không?"

Câu nói này của Lâm Hàn, thật là như dao, hung hăng đâm vào tim Nhạc Bất Quần. Tả Lãnh Thiền thấy Phong Thanh Dương trở về Hoa Sơn phái, đã không có cách nào dùng vũ lực khiến cho phái Hoa Sơn khuất phục, thế mà trực tiếp phát ra Ngũ Nhạc lệnh kỳ, mượn danh nghĩa đại nghĩa, muốn mượn cơ hội công phạt Nhật Nguyệt thần giáo, tiêu hao thực lực còn lại của phái Hoa Sơn, hết lần này tới lần khác mà còn không cách nào từ chối.

Tâm trạng tốt đẹp của Nhạc Bất Quần vốn vì Phong Thanh Dương trở về, tọa trấn Hoa Sơn chấn nhϊếp võ lâm mà tan biến trong nháy mắt.

Nhìn sắc mặt khó coi như táo bón của Nhạc Bất Quần, tâm trạng của Lâm Hàn đột nhiên khá hơn.

Tính toán đến trên đầu của ta, ngươi có lẽ nghĩ thêm đến tình cảnh hiện tại của phái Hoa Sơn đi thôi! Nhạc Bất Quần, nhạc Đại chưởng môn.

Sau một hồi hàn huyên với Nhạc Bất Quần đang mang tâm trạng nặng nề, Nhạc Bất Quần liền vội vàng cáo từ muốn rời đi, nguy cơ cận kề, một sơ suất, Hoa Sơn phái sẽ diệt vong.

Mục đích của chuyến đi đã hoàn thành, Nhạc Bất Quần nóng lòng muốn trở về Hoa Sơn phái, nhanh chóng tu luyện Huyết Ảnh Thần Công và Huyết Hà Thần Kiếm Kiếm Pháp, truyền lại cho đệ tử, chuyển hóa thành thực lực. Để trong trận chiến tiếp theo, có thể thêm vài phần cơ hội bảo mệnh, hiện tại Hoa Sơn phái thiếu nhất chính là thời gian!

Đáng tiếc, Nhạc Bất Quần biết, Tả Lãnh Thiền càng biết. Tả Lãnh Thiền tuyệt đối sẽ không cho Hoa Sơn phái cơ hội trở mình.

Nhìn thân hình Nhạc Bất Quần vội vã rời đi, Hoàng Chung Công cũng nhịn không được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Môn chủ, người từng nói Huyết Ảnh Thần Công là nền tảng truyền thừa của thánh môn, vậy mà dễ dàng trao đổi với Nhạc Bất Quần như vậy?"

"Các ngươi a! Đều bị bí kíp thần công làm mờ mắt rồi."

"Từ xưa đến nay, trong võ lâm, thần công tuyệt học vô số, thế nhưng là truyền thừa xuống môn phái lại có bao nhiêu?"

"Dù là thần binh lợi khí hay thần công tuyệt học, nói trọng yếu cũng trọng yếu, nói không trọng yếu vậy nó cũng không trọng yếu. "

"Quan trọng nhất là người, người học võ, người sử dụng thần binh lợi khí!"

"Dù chúng ta để lại cho đệ tử đời sau bao nhiêu thần công bí kíp và thần binh lợi khí, nếu đệ tử không tranh khí, thì cũng vô dụng."

"Ta giao dịch với Nhạc Bất Quần, không chỉ có lý do cá nhân, mà còn là để tạo ra cảm giác nguy cơ cho đệ tử thánh môn."

"Cảm giác nguy cơ?"

Hoàng Chung Công đầy nghi hoặc nhìn vị chưởng môn chỉ bằng một phần ba tuổi mình, từ trước đến nay chỉ nghe nói trưởng bối sư môn, vì tương lai của đệ tử và môn phái, sẽ dẹp bỏ chướng ngại và ẩn họa. Chưa bao giờ nghe nói có chuyện cố ý tạo ra nguy cơ cho môn phái!

"Sinh ra trong gian nan khổ cực, chết trong an nhàn!"

"Cái này thiên cổ chí lý này, cổ nhân thật không lừa ta a!"

Lâm Hàn liền quay người trở về phòng, chỉ còn lại Hoàng Chung Công và Ngốc Bút Ông hai người đứng im lặng suy tư.