Chương 57: Đại khai sát giới

Lâm Hàn lại thi triển Phi Huyết Kiếm Pháp đã lâu không sử dụng, môn kiếm pháp Ma đạo này quá nguy hiểm, thực sự là gϊếŧ người không thấy máu. Nếu không có Hỏa Lân Kiếm đã sơ bộ thông linh, Lâm Hàn thực sự không dám sử dụng Phi Huyết Kiếm Pháp nữa, sau khi gϊếŧ người, hấp thu khí huyết quá mức khổng lồ, không thể kiểm soát, một cái sơ sẩy chính là bạo thể mà chết.

Với công lực Hậu Thiên Hậu Kỳ hiện tại của Lâm Hàn, dù là Huyết Hà Kiếm Pháp kém hơn một bậc cũng ít có đối thủ.

Tuy nhiên lần này Hỏa Lân Kiếm giúp Lâm Hàn lĩnh ngộ Sát Lục Kiếm Ý, tổn thất quá nhiều, cần bổ sung gấp.

Bằng không nhẹ thì linh tính tiêu tan, nặng thì Hỏa Lân Kiếm hủy.

Lâm Hàn như dạo chơi trong vườn, bước vào vòng vây. Phi Huyết Kiếm Pháp quả nhiên là môn kiếm pháp Ma đạo tà ác dị thường, tất cả giáo đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo và đệ tử Thanh Thành phái bị Hỏa Lân Kiếm cắt yết hầu, trong nháy mắt bị hút hết máu, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất.

Sau khi Hỏa Lân Kiếm hấp thu máu của người đầu tiên, thân kiếm huyết sắc vốn hơi ảm đạm, lập tức hào quang tỏa sáng, ánh máu lóe lên. Thanh âm kiếm minh của Hỏa Lân Kiếm cũng càng thêm thanh thúy, sau khi Lâm Hàn lĩnh ngộ Sát Lục Kiếm Ý, hắn đã cảm nhận được linh tính của Hỏa Lân Kiếm.

Niềm vui, nỗi buồn, tức giận của Hỏa Lân Kiếm đều hiện lên trong tâm trí Lâm Hàn!

Cảm nhận được sự vui mừng của Hỏa Lân Kiếm, Lâm Hàn ra tay càng thêm tàn nhẫn. Sát khí ngưng tụ thành những sợi tơ huyết sắc, bao quanh Lâm Hàn, không ngừng ngăn cản công kích từ mọi phía.

Kiếm khí không gì không phá, gϊếŧ càng nhiều người thì uy lực càng lớn. Ban đầu kiếm khí chỉ có thể bao quanh Lâm Hàn phạm vi một mét, sau khi Lâm Hàn chém gϊếŧ hơn hai mươi đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thanh Thành, phạm vi liền mở rộng gấp đôi.

Huyễn Ma Thân Pháp vừa xuất hiện, môn đồ cùng đệ tử ngã xuống dưới kiếm của Lâm Hàn càng ngày càng nhiều.

A!

Nhìn thấy môn đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo và đệ tử Thanh Thành phái lần lượt ngã xuống dưới kiếm của Lâm Hàn, trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo Bảo Đại Sở và trưởng lão Thanh Thành phái Vô Ưu Tử bị Lâm Hàn chém đứt binh khí cũng không thể đứng yên.

Những đệ tử tinh anh này đều là căn cơ của một môn phái, tổn thất quá nhiều, nhân tài của môn phái sẽ xuất hiện gãy đổ, đây là điều họ cực kỳ không muốn nhìn thấy!

Hai người tùy tiện nhặt lấy binh khí rơi xuống từ đệ tử chết trên mặt đất, vẻ mặt bi phẫn một lần nữa lao vào Lâm Hàn một trái một phải vọt lên.

Tê! Tê! Tê!

Kiếm khí như sợi tơ vờn quanh Lâm Hàn, cũng đang điên cuồng di chuyển trong sân, liên tục lấy đi mạng sống của các đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thanh Thành, từng người một biến thành thi thể mặt trắng bệch ngã xuống đất.

Hai người nguyên bản phối hợp ra chiêu đối địch, không đợi Lâm Hàn phản kích, vừa xông vào phạm vi năm mét quanh Lâm Hàn, hai người đã bị ảnh hưởng bởi Sát Lục Kiếm Ý. Hai mắt đỏ bừng, trong tiểu thế giới đầy máu tanh do Sát Lục Kiếm Ý hóa thành, tinh thần mất khống chế.

Ra chiêu cũng không còn trật tự như trước, dưới sự kí©h thí©ɧ của sát khí, như kẻ điên cuồng, điên cuồng trút xuống nội lực chém ra những luồng kiếm khí và đao khí sắc bén.

Lâm Hàn vừa phân ra hai phân thân ảo ảnh mê hoặc hai người ở phía trước, chân thân liền thông qua di hình hoán vị xuất hiện sau lưng của hai người. Chỉ là hai người bị ảnh hưởng bởi Sát Lục Kiếm Ý, tinh thần đã hoàn toàn lâm vào gϊếŧ chóc, không còn cảm ứng với thế giới bên ngoài.

Một đạo huyết sắc kiếm quang hiện lên, hai đầu lâu to lớn dữ tợn bay vυ"t đi, nơi vết cắt không thấy một giọt máu nào chảy ra, vô cùng quỷ dị.

Ong ong ong!

Hỏa Lân kiếm sau khi uống no máu, thanh âm kiếm minh, vang vọng tiểu thiên địa này.

Lâm Hàn kiềm chế sát ý của Hỏa Lân kiếm, nhẹ nhàng ném đi, dưới sự dẫn dắt của kiếm ý, Hỏa Lân kiếm xoay quanh Lâm Hàn một vòng rồi rơi vào vỏ kiếm sau lưng.

Tê!

Mai Trang Tứ hữu quan chiến lòng sợ hãi nhìn thi thể đầy đất, hàng chục người chết, trên mặt đất không thấy một tia máu, tất cả người chết, như là đã chết rất nhiều ngày, thân thể khuôn mặt không có một tia huyết sắc tồn tại.

Thanh kiếm thật quỷ dị!

Bộ kiếm pháp thật tà ác!

Lòng hiếu kỳ về Thánh Môn mới gia nhập này càng ngày càng sâu sắc.

Bốn người không chính không tà, đứng giữa hai ranh giới, nếu như là người cái gì đạo đức cao thượng, cũng sẽ không đi đầu nhập Đông Phương Bất Bại.

Phải biết rằng trong mắt tất cả người trong giang hồ, Nhật Nguyệt Thần Giáo chính là ma giáo không thể chối cãi.

Tất cả môn đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo đều được gọi là ma giáo yêu nhân!

Thật kỳ lạ khi Hoàng Chung Công, đại ca của Mai Trang Tứ Hữu, lại có giao tình không cạn với Phương Chính, trụ trì Thiếu Lâm Tự.

Nhưng để đặt chân trên giang hồ, cầu được che chở, họ không đi tìm Thiếu Lâm Tự, võ lâm minh chủ chính đạo, mà lại đi tìm Đông Phương Bất Bại.

Thâm ý sâu xa trong đó, thật đáng để suy nghĩ, nước trong giang hồ này cũng sâu không lường được!

Hắc Bạch Tử rất chủ động ném từng thi thể vào Mai Trang.

Cuối cùng, một đám cháy lớn đã thiêu rụi sạch sẽ Mai Trang, nơi giam cầm Nhậm Ngã Hành mười hai năm và cũng giam cầm bốn người họ mười hai năm.

Nhìn ngọn lửa bốc cháy ở Mai Trang, Mai Trang Tứ Hữu cảm khái không thôi, sau đó quay người đi theo bóng lưng Lâm Hàn, rời khỏi lao tù nơi họ đã sống hơn mười năm.

Ngay khi Nhạc Bất Quần cố ý truyền đi tin tức, rằng tiền bối Hoa Sơn, Kiếm Thánh Phong Thanh Dương đã trở lại phái Hoa Sơn, trấn giữ Hoa Sơn được lan truyền, thì phái Tung Sơn, sau khi nghe tin, liền có phản ứng ngay lập tức.

Họ không chỉ mang theo đại lượng lễ vật đến phái Hoa Sơn để bái kiến Phong Thanh Dương, mà còn rút đi những tên thám tử đang ẩn nấp xung quanh Hoa Sơn, thậm chí Lao Đắc Nặc, đệ tử thứ hai của Nhạc Bất Quần cũng nhận được lệnh rút lui.

Thật ra, Kiếm Thánh Phong Thanh Dương, người được giang hồ mệnh danh là Kiếm Thánh, uy danh vang xa. Thế hệ trẻ bây giờ có thể không biết, nhưng những cao thủ lão luyện đã có tuổi thì phong thái và kiếm thuật vô địch của Phong Thanh Dương đều lạc ấn sâu vào tâm trí họ.

Danh hiệu Kiếm Thánh, quả không hổ danh!

Đây là tôn xưng chung của cả võ lâm.

Ngay cả Thiếu Lâm và Võ Đang cũng lần lượt đến bái kiến và dâng lễ vật. Sự trở lại của Phong Thanh Dương, cũng đã tạo thêm biến số lớn cho giang hồ vốn không yên bình, cuồn cuộn sóng ngầm.

Điều này không chỉ khiến Tả Lãnh Thiền, chưởng môn Tung Sơn phái, hiện tại là minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái đau đầu, mà cả Phương Chính, trụ trì Thiếu Lâm và Xung Hư đạo nhân, chưởng giáo Võ Đang cũng liên tục liên lạc, mưu tính.

Chỉ có Đông Phương Bất Bại, người đang ẩn náu ở Hắc Mộc Nhai thêu thùa, không coi việc Phong Thanh Dương trở lại để ở trong lòng. Miễn là Phong Thanh Dương không đánh lên Hắc Mộc Nhai, thì liền không quan trọng. Trong lòng Đông Phương Bất Bại hiện giờ chỉ có huynh đệ của mình, Dương Liên Đình.

Tại khách điếm, năm đệ tử sau khi trải qua dị tượng kỳ lạ xảy ra cách đây không lâu, một mực lo lắng chờ đợi Lâm Hàn trở về.

Ngay khi trời sập tối, Lâm Hàn từ từ bước về khách điếm trong ánh hoàng hôn. Ánh hoàng hôn trên bầu trời phía sau như dải lụa khoác lên vai Lâm Hàn, thập phần rực rỡ.

“Sư phụ!”

"Người cuối cùng cũng trở lại rồi!"

Nhìn thấy thân ảnh Lâm Hàn, Lâm Phong, Lâm Vũ, Lâm Sơn, Lâm Viêm, Lâm Bình Chi, năm đệ tử này cũng vội vàng chạy đến đón Lâm Hàn.