Nhìn thấy Lâm Hàn không có ý định xuất thủ hạ thủ, lấy mạng Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cõng Nhậm Ngã Hành đang trọng thương trên lưng, cùng Nhậm Doanh Doanh và Lục Trúc Ông vội vàng rời đi, tìm địa phương an toàn bí mật để chữa thương.
Chứng kiến Lâm Hàn dễ dàng đánh bại Nhậm Ngã Hành, bản thân không hề hấn gì, trong khi Nhậm Ngã Hành lại bị trọng thương nguy kịch, hôn mê bất tỉnh. Mai Trang tứ hữu cũng hoàn toàn buông xuống lo âu trong lòng.
Ngay khi Nhậm Ngã Hành vừa xuất thủ, bốn người đã rút lui khỏi chiến trường. Vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Hàn, ôm quyền thỉnh tội.
Lâm Hàn chỉ phất phất tay, cũng không trách tội bọn hắn.
Mặc dù Mai Trang tứ hữu đã đồng ý gia nhập Thánh Môn, nhưng đó chỉ là do tình thế bắt buộc. Nếu ngay cả Nhậm Ngã Hành đang bị thương cũng không thể đánh bại, thì làm sao có thể che chở bốn người họ, chống lại sức ép của cao thủ đệ nhất thiên hạ Đông Phương Bất Bại?
Cũng là bởi vì minh bạch điểm này, Lâm Hàn mới dùng thủ đoạn lôi đình đánh trọng thương Nhậm Ngã Hành. Cho họ, những người nội tâm bất an, một liều thuốc an thần mạnh mẽ.
Lấy sự thật nói cho bọn hắn, việc ngăn chặn Đông Phương Bất Bại là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sự thật cũng là như thế, nhìn Lâm Hàn nhanh chóng hạ gục tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành, bốn người bọn họ cũng buông xuống nội tâm lo lắng.
Lúc này, những người canh gác Nhậm Ngã Hành ở Mai Trang sớm đã tứ tán. Hoặc là chạy trốn hoặc là đi báo tin cho phân đàn Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Hàng Châu. Lúc này chỉ còn lại Lâm Hàn và Mai Trang tứ hữu, tổng cộng năm người!
Ngay sau đó, Lâm Hàn bảo bốn người đi thu dọn hành lý, mọi việc đã xong, Lâm Hàn đã thu hoạch được rất nhiều trong chuyến đi này, đã đến lúc kết thúc và nên rời đi.
Rất nhanh, Mai Trang tứ hữu đã thu dọn xong hành lý, mỗi người một gói đồ đeo sau lưng. Một tay ôm vũ khí của mình, một tay cầm đồ cổ mà Lâm Hàn mượn hoa hiến phật. Lòng tràn đầy vui sướиɠ, không ngừng vuốt ve những món đồ cổ vô cùng hiếm gặp này.
Bốn người vừa bước ra khỏi đại môn Mai Trang, chưa kịp cảm thán việc được tự do, thì nhìn thấy hai nhóm người một trái một phải lao về phía Mai Trang.
Lâm Hàn cũng hơi nheo mắt lại, nhìn hai nhóm người này lấy tốc độ cực nhanh, bao vây nhóm người mình.
Chẳng mấy chốc, đầu lĩnh hai nhóm người đã xuất hiện.
Nhóm người bên trái, mặc đồ đen, rút
đao kiếm, đằng đằng sát khí, đầu lĩnh nhìn Lâm Hàn và những người khác với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhóm người bên phải, mặc áo xanh, đeo kiếm sau lưng, toát lên vẻ hung hãn, trông cũng phong trần mệt mỏi. Đầu lĩnh thân mặc đạo bào, râu tóc đen nhánh.
"Mai Trang tứ hữu, còn không mau đến nhận tội?"
"Môn chủ Thánh Môn? Hôm nay chúng ta nên tính toán món nợ máu của chưởng môn Thanh Thành phái Dư Thương Hải."
Lâm Hàn nhìn thấy đầu lĩnh hai nhóm người, không hẹn mà cùng đứng ra chỉ vào Lâm Hàn và Mai Trang tứ hữu quát lớn, liền hiểu ra.
Đây là đến cửa tìm mình và những người khác gây chuyện!
Mai Trang tứ hữu tuy bị thương, nhưng vẫn không chịu núp sau lưng Lâm Hàn. Chỉ với những người này, còn chưa đủ tư cách hạ gục họ. Mai Trang tứ hữu vừa định đứng ra thì bị Lâm Hàn giơ tay ngăn lại!
Chỉ nghe Lâm Hàn lạnh lùng nói: "Không cần các ngươi động thủ! Ta tự mình đến!"
Lâm Hàn sắc mặt băng lãnh nhìn hai nhóm người tới trả thù trước mặt, mình còn không có đánh đến tận cửa, bọn hắn liền đến.
“Ai cho các ngươi gan lớn như vậy?”
Thấy Lâm Hàn đứng ra, người đứng đầu Nhật Nguyệt Thần Giáo, chính là một trong Thập đại trưởng lão Bảo Đại Sở, lúc này Bảo Đại Sở cũng tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Không biết trời cao đất rộng, dám là địch với thần giáo chúng ta. Hôm nay không chỉ ngươi phải chết, Mai Trang tứ hữu cũng không ai sống được."
Người đứng đầu Thanh Thành phái, chính là hộ pháp trưởng lão Vô Ưu Tử.
Khi tin tức chưởng môn Thanh Thành phái chết dưới tay Lâm Hàn truyền khắp võ lâm. Các trưởng lão Thanh Thành phái, vì vị trí chưởng môn mà đánh nhau kịch liệt. Cuối cùng không ai có thể khuất phục ai, để tránh Thanh Thành phái tan đàn xẻ nghé, hai người có võ công cao nhất Vô Ưu Tử và Định Hà đạo nhân mỗi người dẫn theo một đội đệ tử, đi khắp giang hồ tìm Lâm Hàn báo thù.
Hai người đã ước định, ai báo thù cho chưởng môn Dư Thương Hải trước, người đó sẽ là chưởng môn tiếp theo của Thanh Thành phái.
Dư Thương Hải làm người cay nghiệt, hẹp hòi, trong Thanh Thành phái không được lòng người. Các trưởng lão cũng không hòa thuận với hắn, nếu không phải vị trí chưởng môn của Dư Thương Hải là do chưởng môn đời trước Trường Thanh Tử truyền trước mặt tất cả đệ tử, thì các trưởng lão Thanh Thành phái đã sớm cướp ngôi đoạt quyền.
Lúc này báo thù cho Dư Thương Hải chỉ là giả, chiếm lấy vị trí chưởng môn Thanh Thành phái mới là thật.
Định Hà đạo nhân đi Phúc Kiến, còn Vô Ưu Tử sau khi bí mật điều tra, truy theo hành tung của Lâm Hàn và những người khác đến Hàng Châu.
Tin tức về việc Lâm Hàn lĩnh ngộ sát lục kiếm ý, gây nên đủ loại dị tượng ở Hàng Châu đã lan truyền khắp võ lâm. Vô Ưu Tử không may mắn đến muộn, lỡ mất thời điểm xảy ra dị tượng, khi vừa đặt chân vào thành thì dị tượng liền kết thúc.
Vì hiếu kỳ về những gì vừa xảy ra, Vô Ưu Tử quyết định tìm đến nơi dẫn phát dị động để tìm hiểu. Thật vừa đúng lúc phát hiện tung tích Lâm Hàn, và bất ngờ hơn khi cùng lúc đó, Bảo Đại Sở của Ma giáo cũng xuất hiện.
Nhìn thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo vốn là kẻ thù muốn xuất thủ, Vô Ưu Tử cũng rút kiếm ra. Đánh chết được chưởng môn Dư Thương Hải của mình, Vô Ưu Tử không hoàn toàn tự tin có thể hạ gục Lâm Hàn.
Người Ma Giáo cũng muốn xuất thủ, vậy thì thuận nước đẩy thuyền hợp lực đối địch.
Keng!
Sát Lục Kiếm Ý của Lâm Hàn lại dâng trào, thân hình rung lên, Hỏa Lân Kiếm sau lưng vang lên tiếng kiếm minh, đột nhiên bay ra khỏi vỏ. Lâm Hàn chỉ một ngón tay, dưới sự dẫn dắt của kiếm ý, Hỏa Lân Kiếm an ổn rơi vào tay Lâm Hàn.
Thấy bảo kiếm của Lâm Hàn xuất hiện, Bảo Đại Sở và Vô Ưu Tử liếc nhìn nhau, sau đó rút đơn đao cùng bội kiếm của mình ra, cùng nhau bay về phía Lâm Hàn chém tới.
Cũng là thần kỳ, trước cường địch, trưởng lão Ma Giáo và trưởng lão Thanh Thành phái vốn là danh môn chính phái lại liên thủ.
Lâm Hàn cầm Hỏa Lân Kiếm, đối mặt với hai người bay tới, tùy ý vung lên, một đạo huyết quang hiện lên, kiếm khí ngưng tụ thành tuyến, chém đứt cả đao đơn trong tay Bảo Đại Sở cùng trường kiếm dài ba thước trong tay Vô Ưu Tử.
Trong thời gian này, Hỏa Lân Kiếm đã tiêu hao lượng lớn khí huyết dự trữ, trở nên suy yếu đi không ít. Lần nữa xuất hiện đối đầu với kẻ địch, thân kiếm khẽ chấn động, như muốn được uống no, huyết quang cũng là càng phát ra cường thịnh.
Trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo Bào Đại Sở và trưởng lão Thanh Thành phái Vô Ưu Tử bay ngược trở lại, đồng loạt vung tay ra hiệu cho môn hạ đệ tử đi theo, bao vây tấn công. Sau khi nhận tín hiệu từ hai vị trưởng lão, đệ tử của hai phe chính tà bình sinh lần thứ nhất dắt tay đối địch, vây gϊếŧ Lâm Hàn!
Ha ha ha!
Gϊếŧ một người là tội, gϊếŧ vạn người là anh hùng.
Giết đến chín trăm vạn, tức là hùng bên trong hùng!
Lâm Hàn cầm Hỏa Lân Kiếm đang hưng phấn, mong chờ được uống no máu, hướng về phía hai nhóm đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thanh Thành phái gào thét xông lên, sát khí ngút trời lao vào đám người.